"Đi với bà ấy đi cho vui, bác ở nhà một mình cũng được," bố Linh Nga nói.
"Dạ vâng, thế cháu xin phép đi với bác gái tí ạ."
Sáng nay thì mẹ Linh Nga có vẻ phấn khởi, lên chùa tôi và Linh Nga cũng đi theo chắp tay và khấn. Cầu mong mọi bình an và yên lành đến với chúng tôi.
Thực ra thì với thái độ của hai bác đối với tôi như vậy thì cũng dễ hiểu. Chẳng ai lại dễ dàng quá đối với người yêu của con gái ngay lần gặp đầu tiên. Dù có chút e dè, có chút gọi là khó dễ nhưng đối với tôi như vậy là thành công rồi. Cái gì cũng cần có quá trình, cũng cần có thời gian để thích nghi. Nhìn nhận theo chiều hướng khác thì tôi cũng không đến nỗi nào. Gia cảnh thì cũng được, cho nên hai bác cũng thoải mái hơn là điều dễ hiểu.
Ngay chiều hôm đó tôi xin phép hai bác tôi và Linh Nga về Hà Nội. Trước khi đi còn dúi cho ít đồ ăn. Về đến nhà hai đứa cũng mệt lả người.
"Em này, theo em thì hai hôm vừa rồi thành công hay thất bại?"
"Anh đang hỏi vấn đề gì vậy?"
"Thì cái chuyện về nhà em ấy."
"Hôm qua mẹ có nói chuyện với em. Đáng lẽ sáng nay là bác làm cùng cơ quan mẹ đến chơi đấy, sang xem mặt em, nhưng anh về nên mẹ phải gọi điện cho người ta để chối lúc khác."
"Thế à, vậy anh là người phá đám chăng?"
"Không, mẹ chỉ bảo anh được, có mỗi điều là nhà xa, hai đứa không cùng quê nên nếu có lấy nhau sau này đi lại vất vả lắm. Mẹ định giới thiệu cho em con nhà người ta, nhà gần. Nhưng sau hôm nay chắc mẹ nghĩ lại thôi."
"Hi vọng thế. Chứ giờ anh cũng thấy lo lo, việc thì nhiều, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn," tôi thở dài.
Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn