"Vâng, em cũng muốn làm chỗ ổn định. Ý anh thế nào?"
"Thực ra anh cũng đợi một thời gian nữa ổn định rồi anh sẽ nhờ người để xin việc cho em. Chứ đi bán quần áo mãi thì cũng không hay. Mình có bằng, có nghề thì nên đi làm đúng nghề. Mình tính cái lâu dài chứ không tính cái trước mắt."
"Vâng, tại chị Huyền cứ nài nỉ, em thì không muốn làm mất lòng ai cả nên em cũng chưa từ chối."
"Theo anh thì em cứ nhận lời đi, lương lậu thì không phải nghĩ, còn công việc của em thì để anh lo. Huyền chắc nó cũng ngại nên mới bảo anh góp vốn đấy, chứ anh biết vợ chồng nó không thiếu tiền. Bọn nó chắc nghĩ ngợi em là người yêu anh, mà lại làm thuê cho nó ấy mà."
"Cái đó em biết, chứ cửa hàng bây giờ em cũng lo chu đáo, sổ sách em kê khai rồi hạch toán đầy đủ mà, chị ấy cũng tin tưởng giao cho em. Mà anh chị cũng tốt thật anh ạ."
"Thì tốt, ai chứ anh thì vợ chồng nó chả nghĩ ngợi gì cả. Em cứ vô tư mà đi làm thôi."
"Vâng, em biết rồi."
"Nếu không thích đi làm thì ở nhà làm ôsin cho anh," tôi trêu.
"Anh trả em mấy triệu mà bảo em ở nhà làm ôsin cho anh."
"Đùa thôi, kiểu gì em cũng phải đi làm. Với lại thời đại bây giờ, có ai còn kiểu ép buộc thế này thế nọ đâu, nói chung là anh nghĩ nhiều khi em cũng phải có tiếng nói. Chứ hiền hiền như em thì…"
"Vậy hóa ra anh nói em nên thường xuyên em bắt nạt anh chứ gì. Hay anh thích em là một cô vợ dữ dằn, suốt ngày to tiếng bắt nạt anh?"
"Thông minh phết nhờ, nhưng anh thích cái kiểu mà thỉnh thoảng em lườm lườm với ghớm ghớm ấy."
"Tưởng gì chứ đơn giản, hì."
Tôi và Linh Nga đi về nhà tôi, đang khoác tay, khoác vai từ thang máy ra thì nhìn thấy dáng ai quen quen..... Trang đang tay xách nách mang một túi đồ nào là hoa quả, đồ ăn. Sững sờ khi nhìn thấy tôi và Linh Nga.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)