"Done, em cứ ngồi yên đấy, anh đi lấy nước rồi em uống thuốc nha."
"Thuốc gì thế anh?"
"Thuốc bổ thôi, vitamin với đạm thôi. Em uống đi."
"Nhất chị, chị mà ốm nặng hơn tí nữa, chắc đại ca còn chăm sóc cho chị đến tận răng quá."
"Thì bây giờ đến tận răng rồi còn gì nữa. Hì." Linh Nga cười.
"Báng bổ cái mồm mày, lại còn bảo chị ốm nặng thêm à." Tôi quát.
"Em đùa thôi mà. Hê hê."
Lát sau Nhật và Ngọc cũng ăn cơm xong. Ngọc đi rửa bát còn thằng Nhật ngồi gọt hoa quả. Tôi thì ngồi cạnh Linh Nga, thần sắc cô ấy có vẻ khá hơn.
"Em này, mai anh nghỉ. Ở đây nóng quá, mà em ốm thế này, qua nhà anh đi."
"Không sao đâu mà anh, với lại em có phải ốm nặng lắm đâu."
"Thì không ốm nặng, nhưng mà quan trọng là không khí, ở đây bí bách, ngột ngạt. Tốt nhất là qua nhà anh. Nha."
"Em thấy anh Tùng nói phải đấy, chị cứ qua anh chăm vài hôm, em ở một mình được mà. Với lại anh Nhật ngày nào chả chạy qua đây." Ngọc cũng hiểu ý nên nói đỡ.
"Nhưng mà..." Linh Nga có vẻ băn khoăn.
"Chị yên tâm đi, em chăm lo Ngọc cho. Cần thiết em ngủ lại cho chị yên tâm." Thằng Nhật mạnh giọng.
"Ơ, cái gì..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần: Chung Cục Chi Chiến