"Sao lúc nào tôi gọi điện cô cũng ngủ thế hả?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn gặp cô."
"Tôi không rảnh."
"Ờ, không rảnh mà có thời gian ngủ đến bây giờ, con gái con đứa ngủ trương mắt lên. 6 rưỡi rồi đấy."
"Kệ tôi, mà thôi anh cúp đi."
"Ơ hay cái cô này, cô còn nợ tiền tôi đấy nha, không gặp là tôi đến tôi cày nát sân nhà cô đấy."
"Mới sáng sớm đã xúi quẩy," lẩm bẩm, "vậy gặp nhau ở đâu?"
"Highland Hồ Gươm 12 giờ."
"Đến mấy chỗ đó tôi không quen, với lại đắt lắm, tôi không có tiền trả đâu đấy. Nhưng sao trưa lại đi uống cà phê. Có lòng thì rủ tôi đi ăn đi."
"Tôi trở thành nhà tài trợ từ thiện của cô bao giờ vậy hả. 11 rưỡi tôi mới nghỉ làm. Đến đó có pizza với mì Ý, mấy món linh tinh thích ăn gì thì gọi. Tôi trả tiền được chưa?"
"Nhưng tôi còn nợ tiền anh mà."
"Nói nhiều thế nhỉ, tôi nói sao cứ thế đi."
"Vâng."
Cô ta đang nghĩ cái quái gì không biết. Mời đi uống cà phê lại còn bảo mời đi ăn nữa. Đồ...
12 giờ kém 15 tôi tan làm, tranh thủ đi gặp cô ta không thì không kịp. Xuống lấy xe, ra đến nơi thì 12 giờ 10 rồi. Lấy máy gọi điện cho cô ta.
"Này cô ngồi chỗ nào thế?"
"Tôi đang đứng đợi anh ở bến xe buýt đối diện Highland đây."
"Đầu óc cô có vấn đề à, sao không lên trên ngồi trước đi."
"Tại anh đến muộn nên..."
"Thôi, sang đường đi, tôi đang đứng đối diện cô bên này đường này."