"Cô ăn đi, cứ cầm tay mà ăn, không phải dĩa với dao gì hết. Càng đến những chỗ như thế này mình lại càng phải thoải mái, không cần phải để ý họ ăn làm sao đâu. Như tôi đây này."
Tôi bốc miếng pizza cắn đầy mồm, nhồm nhoàm nhai. Cô ta cười. Tự nhiên tôi dừng lại vì hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, hai má còn phình ra vì bánh. Ánh mắt này không phải ánh mắt mà tôi đã từng chạm trước đó. Nó có chút gì hấp dẫn, có chút gì đó mà tôi không thể lột tả được.
"Anh toàn ăn thế này thôi à?"
"Tất nhiên, làm sao cho thoải mái là được."
"Thế bố mẹ anh không dạy anh ăn uống thế nào à?"
"Có chứ, bố mẹ tôi dạy "ăn trông nồi, ngồi trông hướng". Pizza còn 2/3 cái. Tôi thì ngồi đối diện cô rồi. Tôi làm đúng như lời bố mẹ dạy mà."
Cô ta cười rồi cho miếng bánh lên miệng cắn miếng nhỏ, ăn từ từ.
"Tôi có chuyện này...."
"Chuyện gì cơ?"
"À thì lần trước tôi gặp cô ý.... tôi..."
"Lần nào cơ..."
"Thì cái hôm tôi với cô đi uống nước cam với nhau ấy." Tôi gãi đầu.
"Cái hôm anh làm tôi chết nghẹn đấy hả. Hôm đó làm sao?"
"Thì hôm đó cô đưa tôi số em Ngọc ấy."
"À, thích em nó à, mà gặp em nó chưa. Nhưng nó có người yêu rồi, với lại giới thiệu cho anh hỏng đời con gái nhà người ta không chừng. Bên ngoài trông đứng đắn đấy, nhưng bên trong chả biết thế nào."
"Không, tôi không thích mà...."
"Có gì anh cứ nói đi, làm gì như gà mắc tóc thế. Mọi hôm anh nói tôi xơi xơi thế cơ mà. Bị em ý hớp hồn nên nhờ tôi tư vấn hả."
"Không, chẳng là tôi có đề nghị này, cô... đừng nói với em Ngọc...... là hôm trước tôi gọi cho em ý nha."
"Sao lại không?"