"Anh ở lại với em một lúc nữa đi."
"Em đang sợ cái gì vậy hả?"
"Chỉ là..."
"Sao?"
"Em có linh cảm."
"Không có linh cảm gì hết. Em nói em tin anh. Giờ tin nhau kiểu này đây hả?"
Những giọt nước mắt vẫn lăn trên má cô ấy. Tôi vội vàng lấy tay lau chúng.
"Nín đi, đồ yếu đuối."
"Em không có yếu đuối." – Linh Nga nói to.
"Không yếu đuối sao khóc?"
"Em nín rồi."
"Thế giờ sao?"
"Anh ở đây với em một lát nữa rồi về được không?"
"Vậy thì ăn cháo rồi uống thuốc, anh sẽ ở lại."
Linh Nga gật đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Tôi đi lấy cháo và đút cho Linh Nga ăn, rồi đưa thuốc cô ấy uống. Cô ấy ôm chặt lấy tôi và nói:
"Anh ơi."
"Sao thế?"
"Em yêu anh nhiều lắm."
"Anh biết. Anh cũng yêu em nhiều lắm. Nhưng mà không có lần sau như hôm nay nữa đâu đấy. Nghe chưa?"
"Vâng."
"Em này, anh biết em buồn, em khó chịu. Nhưng có chuyện gì em phải nói với anh, chứ không được chịu đựng một mình. Biết chưa?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử