"Cửa hàng của vợ chồng mày còn cần người làm không?"
"Không, tao mới tuyển được rồi, sao thế. Tự nhiên hỏi chuyện này làm gì."
"Thế à, tao có đứa em đang thất nghiệp, nhưng nó lại đang nợ tiền tao. Định giúp thôi ấy mà."
"Nó học trường nào ra, mà xin cho nó bán quần áo làm gì."
"Hay là mày cứ nhận đi, tao trả lương."
"Ơ cái thằng dở hơi này. Mày trả lương thì tao thuê nó làm gì. Sao không đưa thẳng tiền cho nó."
"Thì cứ giúp đi, lúc nào gặp tao kể cho. Nói với vợ mày đi rồi nhắn tin cho tao. Mà này, con bé nó có hỏi thì coi như mày không quen biết gì tao nhé."
"Ờ, mà này, tao nghĩ đến lúc rồi đấy, đứa nào làm mày thành thằng dở hơi như thế này thì nó cực đặc biệt với mày."
"Một lần còn chưa đủ hay sao, tao sợ cái đặc biệt lắm rồi."
"Một lần thì sao, còn mày còn tao, mày cứ để xem. Mà ông tướng lấy vợ đi, lắm chuyện."
"Đợi thằng cu nhà mày 10 tuổi đi tao cho làm phù rể cho ba nuôi. 5 năm nữa là hợp lý :big_smile:"
"Thôi nha, việc tao nhờ cứ thế mà làm. À này, con bé đó có đôi mắt sâu, hơi buồn, dáng người cao, tóc để búi rối cao nha."
"Mày tả thế có bố tao sống dậy cũng không hình dung được. Đưa số điện thoại của tao cho nó bảo nó gọi. Thôi nha."
Giờ phải nghĩ cách làm sao để đưa cho cô ấy cái số điện thoại này mới được. Tôi gọi cho thằng Nhật.
"Em nghe anh ơi."
"Đang ở đâu."
"Em đang ở nhà, vừa đi học về anh ạ."