Tôi nhấc máy lên, bấm số gọi cho cô ấy.
"Cô ăn cơm chưa?"
"Chưa, gọi tôi giờ này có việc gì. Trưa thì phải để người ta nghỉ ngơi chứ. Toàn gọi những giờ cao điểm."
"À thì bây giờ tôi mới nghỉ làm, mà cô rảnh không, chiều tôi muốn gặp cô."
"Tôi thì rảnh vì đang thất nghiệp, nhưng gặp làm gì, nói qua điện thoại được rồi."
"Nhưng tôi muốn gặp trực tiếp cô có chuyện quan trọng."
"Quan trọng đến mức nào?"
"Cứ gặp đi rồi biết. Lần này cô chọn chỗ đi, ngồi đâu thì ngồi rồi tôi đến."
"Vậy thì 5 giờ rưỡi chiều gặp nhau ở quán cà phê gần nhà tôi, chút tôi nhắn tin cho."
"Ừ, chào cô."
Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy mà không căng thẳng, không chọc ngoáy. Mà sao hôm nay cô ấy cũng nhẹ nhàng với tôi thế nhỉ. Con người cô ấy thật khó hiểu, không biết có người yêu chưa. Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, nào là cô ấy nhà ở đâu, học cái gì. Tên gì! Tôi lại muốn tự khám phá chứ không phải đi hỏi thằng Nhật hay em Ngọc.
Tôi nhấc máy lên gọi cho thằng bạn.
"Vũ à."
"Ừ, có chuyện gì thế mày."