Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

Đêm Hà Nội… Lạnh và vắng vẻ quá. Thành phố quả thực đẹp nhất về đêm.

Bạch bạch bạch…. Hú Hú Hú… Mấy thanh niên choai choai, vít ga xe như bay lướt trên đường. Mẹ kiếp, ngoại trừ cảnh tượng này ra thì đúng là đẹp nhất về đêm thật.

Em kệ, xách xe phóng ra ngoài Long Biên ngồi. Cái cầu này bền thật. Bao nhiêu năm vẫn vững vàng, chẳng bù cho mấy cây cầu xây dựng ngày nay. Haizzz. Em thở dài, tự thấy mình có chút xấu hổ với bản thân. Trước đây em cũng từng mong muốn xây dựng những công trình nổi tiếng, nhưng giờ cơm áo gạo tiền cuốn xoay, chắc chỉ làm việc sửa sang đường sá, xây nhà cửa thôi vậy=)). Đêm Hà Nội lạnh thấu xương. Em rút một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhìn về phía xa xăm, nơi có những dãy nhà lụp xụp. Vẫn còn một Hà Nội như thế tồn tại…

- Đi chơi đêm đi mày! – Em rút điện thoại ra nhắn tin cho thằng bạn thân.

- Éo, lạnh bỏ mẹ. Về nhà mẹ mày đi.

- ĐMM, con lợn.

Ngồi một mình nhìn cảnh vật thế này làm em thấy buồn lòng quá. Vốn định rủ thằng bạn đi lang thang khắp Hà Nội, nhưng nó lại lười biếng không chịu đi. Em tiếp tục lái xe lượn quanh Hà Nội… Đến đầu phố Nguyễn Chí Thanh, em đã thấy mấy gã ma cô chở lợn đi qua. Đúng là, cái gì cũng vì miếng cơm manh áo. Nhiều lúc em muốn chửi bới, nhưng rồi lại nghĩ, họ cũng phải bán sức lao động để kiếm sống, đêm hôm khuya khoắt vẫn phải vật lộn mưu sinh. Em xuống xe, bước vào một quán cà phê ven đường.

- Lan ngủ chưa???

Em nhắn tin cho cô ấy. Chỉ là một tin nhắn vu vơ, em cũng chẳng mong nhận được hồi âm. Tâm trạng em lúc này rối bời quá…

Em xin phép dừng chap này tại đây. Lúc này em đang có tâm trạng lắm. Không còn chút cảm xúc nào để viết tiếp cho các bác cả…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em đã là thiên thần
Quay lại truyện 100 ngày cố yêu
BÌNH LUẬN