Logo
Trang chủ

Chương 10

Đọc to

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, nhà em mới tìm thấy bác Uyên, vẫn ngồi nguyên dưới gốc cây thị, nơi mà không ai nghĩ đến nữa, đơn giản vì đã tìm ở đấy quá kĩ rồi và nó lại ngay gần như thế. Bác Uyên mất hồn, thật sự là mất hồn, đúng nghĩa đen của cái từ ấy chứ không phải bóng gió gì đâu. Mắt bác dại đi, trắng ởn, người lấm lem bùn đất như chui từ dưới cống lên và đặc biệt là thối, thối không thể tưởng tượng được. Bác ngồi trong cái hốc chỗ gốc cây thị mà ngày xưa đạn pháo tạo nên. Mồm nhai nhồm nhoàm từng quả thị ung rơi xuống đất, điều kỳ lạ là, những quả thị ấy, không hiểu máu bác hay máu ai, mà vương những vết đỏ thẫm tanh lòm mùi máu.

[Hình ảnh cây thị, hình ảnh em cop trên báo mạng chứ máy em không có cái nào]

Mọi người đưa bác về, tắm rửa sạch sẽ rồi thầy Biên làm lễ câu hồn vía bác về.
Sau vụ ấy bác Uyên bị trầm cảm mất 4 tháng, rồi cũng mãi mãi rời xa làng quê, để lên học tập rồi lấy chồng trên Hà Nội.

Đại khái câu chuyện là thế.

Chap này có lẽ đoạn cuối em viết hơi đuối, vì cái đoạn thầy Biên làm lễ, em còn phải viết được dài đúng bằng chap này nữa, nhưng thật sự tối nay em mệt, đi cả ngày mà, với cả viết truyện này tốn nơ ron thần kinh lắm các bác ạ. Phải chỉnh sửa câu chữ, xem ý nào trước ý nào sau, rồi viết thế nào cho hay chút nên nay em tạm dừng phím ở đây, hứa với các bác còn rất nhiều chuyện kỳ bí.

Ngày mai sẽ là chuyện ma bị phân thây ở dốc Chìa Vôi, Phú Thọ và chuyện vong hồn em bé bị bỏ rơi.

Rất mong được sự ủng hộ của các bác.
 

Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện kì bí của "Người Lính"
BÌNH LUẬN