Các bác ạ, thanh niên mà, ham chơi, thời ấy cũng chả có gì giải trí, bác Uyên kể cả ngày chỉ mong đến tối để được đi gặp bạn bè, đàn ca múa hát, kể chuyện cho nhau nghe, rồi anh tán em, em tán anh. Khi ấy lại đang đổi mới đủ thứ, văn minh sắp về đến tận cửa làng rồi, làm gì mê tín dị đoan, ma tà quỷ mị gì nữa. Thà sợ một tí, cùng lắm gặp ma rồi chạy ù về còn hơn bị thầy u bắt ở nhà, buổi tối mà ở nhà chỉ có ngủ chứ còn làm gì nữa. Nghĩ thế rồi hai bác cũng dắt tay nhau về qua đường có hai cây thị thật.
Tối ấy gần rằm, trăng sáng nên hai bác lại càng vững tâm.
- Ơ mày ơi, sao đi mãi không hết cái đường này thế?
- Thôi, lại thấy hai cây thị rồi, tao nhớ rõ ràng đi qua rồi mà, chẳng nhẽ phải đến cái cống rồi chứ.
- Nhìn… nhìn… nhìn kìa – Bác Uyên nói không ra tiếng, đôi mắt trắng dã nhìn lên vòm cây thị.
Hai con chó đen tuyền đang đứng thẳng bằng hai chân trên vòm cây tít trên cao, ruột lòi ra, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc vào hai bác, bác kể rằng cảm giác lúc ấy nó to lắm, có khi phải cao bằng con ngựa, mà đứng thế vòm cây chỉ rung rinh. Từ cái đống ruột bầy nhầy ấy máu chảy tanh tách xuống từng quả thị. Cả không gian quái dị ấy tanh ngòm mùi máu, ánh trăng sáng chưng như nhìn rõ từng đường nét, lại xen thêm những tia máu nhỏ xuống đỏ lòm càng thêm phần quỷ dị.
(Không biết ở đây các bác có biết sáng trăng là như nào không, sáng thật sự không có ánh điện nào ấy, vì bây giờ nhà nào cũng có đèn điện nên tả cũng khó, kể cả ở quê có khi các bác 9x cũng không biết thế nào là sáng trăng, họa chăng là khi nào mất điện. Cái ánh sáng, nó sáng chưng nhưng mờ mờ không rõ hẳn, sáng lắm ấy các bác ạ… haizz. Em cũng không biết tả cái sáng này như nào nữa.)
Bác gái kia sợ quá, bạn thì mặc bạn, hét lên một tiếng rồi chạy thẳng một mạch, chạy như thể cái chết đang đuổi ngay sau lưng mình, cũng không hiểu tại sao không lạc lủng gì nữa, cũng không bị ma dẫn nữa mà bác ấy chạy thẳng được về nhà. Cũng có thể bác em yếu vía dễ dẫn đi nên thế.
Bác kia chạy được về đến nhà mình thì cũng ngất luôn. Ông cả em với bác Dũng (anh trai bác Uyên) thấy mãi không về nhà, sốt ruột, lo lắng cũng lục đục đi tìm. Bác kia tỉnh dậy sợ hãi kể chuyện, ông em kể tối ấy chắc đã huy động cả họ nhà em đi tìm bác Uyên rồi. Kéo cả đoàn qua cây thị tìm hai ba vòng, gốc cây ngọn cỏ nào cũng lật tung mà không hề thấy, rồi qua xã khác, thậm chí lên đến gần huyện mò mẫm tìm từng nơi cũng không thấy bóng dáng bác Uyên đâu, như thể bác ấy biến mất hẳn khỏi trái đất vậy. Ma quỷ là một chuyện, nhưng nhà em sợ bác bị bắt cóc hay sao đấy mới lo. Thầy Biên đêm hôm cũng được vận động đi. Cụ ra cây thị bùa phép khấn vái, về đến nhà cũng lên điện cầu khẩn, nhưng như bóng chim tăm cá, bác Uyên vẫn biến mất như chưa hề tồn tại.
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể