8h30 sáng tại nhà chú B, sáng nay là sáng chủ nhật, quây quanh cái bàn tròn là bốn người, mẹ, chú B và ông quản giáo trại giam Hỏa Lò:
"Buôn bán tàng trữ đồ uống có cồn, không có giấy phép kinh doanh bar, chưa đạt các tiêu chuẩn về cách âm và ánh sáng, thiếu hợp đồng lao động... Em đã cố hết sức, nhưng bên hình sự họ lại linh động quá, chị phải thông cảm, bên em không có toàn quyền. Anh em rồi cũng phải nhìn mặt nhau nữa."
"Chị hy vọng thằng Hùng cũng tìm thấy cục tiền giả mà nhà chị gửi tặng các cháu." Nhắc đến cái này con chị mình hơi bị bất ngờ, sau này bà ấy kể lại, mình mới liên tưởng được đến cái thứ được gọi là đặc sản Móng Cái mà mẹ có lần nhắc đến, như vậy cũng đỡ áy náy hơn với lão răng vàng, tự dưng lão vãi mấy chục triệu ra thà thuê luôn bọn Thái Nguyên về làm cho gọn. "Cũng chỉ là tạo môi trường cho các cháu quậy và các chú bồi dưỡng tí chút thôi. Còn việc về sau này, chị muốn dập, thì dập nát lúc nào chẳng được."
"Em có nghe thụ lý nói, Bình không muốn đi Hòa Lò mà muốn xin cán bộ cho ở lại quận."
"Không chiều nó thế được, nó giờ ở đấy là quen rồi nên chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt mà không nghĩ tới lâu dài. Em cứ kệ nó, giờ hai em ngồi đây tính xem là nhét nó vào đâu? Nhét nó kiểu gì? Để yên nhất. Vào kia có cái ăn, cái mặc, làm vương làm tướng chứ chui rúc trong cái chuồng ở quận làm gì, hơn nữa việc liên lạc và tiếp tế dễ hơn gấp vạn lần ở trong quận, các chú chắc hiểu hơn chị, lần sau những câu ngu ngu của nó đừng hỏi lại chị lấy lệ làm gì cho mệt."
"Vâng."
"Chú Long" Mẹ mình gọi tên ông quản giáo, "Bất cứ khi nào có lịch từ quận báo xuống chú lo ngay chỗ của cháu hộ chị, chi phí thế nào chị sẽ không để ai thiệt hết, lập tức phải lo cho nó lên thẳng 'trách nhiệm trong ngày đầu tiên', không qua 'ưu tiên', ưu tiếc gì hết, chị có rất nhiều việc cần liên lạc với nó."
"Vâng."
"Còn chuyện thằng Dũng, chị có cần..." Ý chú B là có cần mượn tay người trong trại dìm cho ông ấy không lên được như lần trước nhà mình từng làm lúc chạy chuyển tội danh.
"Không, kệ nó. Sau hôm nay rồi chẳng còn ai lo được cho nó đâu, mà chị cũng không tin những việc này nhà nó thạo đường đi nước bước hơn chị, có khi có tiền tiêu sao cho đúng cũng không chắc đã làm được, không cần làm những động tác thừa ấy, mặc nó, nếu có bản lĩnh nó sẽ tự o được thân."
Tối hôm sau khi mình vác xác về tới nhà, thì mọi việc đã lo xong xuôi tinh tươm. Chú Long cầm điện thoại gọi từ trong trại ra, báo đã lo hết cho anh Bình, chú nói đang ngồi cạnh anh, mẹ cần gì có thể hỏi chuyện chú sẽ thuật lại, mới là lần đầu vẫn tế nhị chưa thể trực tiếp đưa ngay máy cho anh được, hai mẹ con, vợ chồng nói vài câu khách sáo, xã giao qua loa, dặn dò chú Long thêm rồi cúp máy cho chú lo thủ tục nhập phòng. Sau hôm nay anh mình chính thức nếm trải cảm giác của một thằng có số má thật sự.
Đồng thời đêm hôm ấy, bar triệu tập họp khẩn cấp để giải quyết hậu quả của vụ khám xét hôm kia. Trái với mọi ngày, thay bằng tiếng nhạc chát chúa xập xình đập rung màng nhĩ, là những tiếng bước giày nặng nhọc lên xuống cầu thang, trái với ánh đèn lấp lánh nhập nhoàng chớp giật điên loạn là cái ánh sáng lạnh ngắt của ánh đèn neon dọc từ hành lang tới khắp quán bar, trải dài trên khắp mặt sàn đá lạnh ngắt, trái với những em chân dài váy ngắn cũn cỡn, áo hở hang lõa lồ là một vài chị lao công mặc đồ bảo hộ dày cộm, khẩu trang kín mít tận mang tai... Nơi đây đang từ thiên đường thác loạn rơi lọt thỏm xuống chốn địa ngục của sự lạnh ngắt. Thậm chí đến sự nghiêm túc và cẩn mật nơi đây cũng chẳng còn, cuộc họp cổ đông được diễn ngay ra trong bar dưới sự chứng kiến của nhiều nhân chứng bất đắc dĩ, phần lớn là dân anh chị có máu mặt.
"Ngày hôm nay, thay mặt cho đứa con nuôi mất dạy, tôi đứng ra nhận lỗi với anh em, bố nhận lỗi với các con. Bố biết là bố không xứng đáng được đứng ở đây, nhưng phận làm bố, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Hôm nay, tôi sẽ đứng ra thay mặt hội đồng quản trị và ban giám đốc chủ trì cuộc họp này."
"Anh thứ lỗi cho bọn em lắm lời." Một ông mặt choắt choắt ngồi phì phèo điếu thuốc đằng sau lố nhố khoảng chục đứa xăm trổ, bấm khuyên kín người như thể hộ vệ, vung vung tay chém gió, "Giờ người cũng trốn rồi, mà tiền cũng không đòi được. Giờ em hỏi anh, con anh? Anh có đứng ra trả nợ thay không? Không chứ gì? Thế thì để người xã hội đứng ra giải quyết theo đúng luật xã hội thôi."
"Con Hằng giờ đi cầm theo bao nhiêu, nợ nần bao nhiêu, bọn anh khẳng định là bọn anh sẽ trả, trả được nhưng phải có giấy tờ cụ thể."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình