Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

- Phần 1: Quá khứ

Mẹ tôi và bác tôi kể, cứ đêm tầm 11h là ở trên điện có những tiếng người vật nhau rồi đùa nghịch. Năm ấy bác gái tôi 13, 14 tuổi, là chị cả trong nhà nên sáng sớm tầm 3h phải lên ruộng của nhà cạnh làng An Phú để cắt rau mang đi bán. Thì trên đường đi ra đến đầu ngõ nhà ngoại (nói là ngõ nhà ngoại tôi vì nhà rộng mà từ ngõ vào đến nhà đã là hơn 100m, tổng diện tích nhà ngoại tôi cộng với cái ngõ ấy là hơn 400m tất cả) thì thấy một cô gái ngồi ngay trước ngõ với tư thế ngồi xổm, úp mặt xuống đầu gối, tóc dài che hết từ đầu xuống đất. Mà hồi ấy không có đèn đường như bây giờ đâu, chỉ có ánh trăng hắt xuống nên nhìn thấy mờ mờ. Bác tôi thấy lạ nên mới hỏi:

Bác tôi: "Ai đấy!"

Người kia: Im lặng

Bác tôi: "Ai mà giờ này vẫn còn ngồi ở đây vậy?"

Người kia: Im lặng!

Bác tôi mới đi gần lại lay lay bả vai người ấy và bảo: "Có ngủ thì về nhà mà ngủ chứ ngồi đây cho muỗi với dĩn nó cắn cho à." Thì cô ta quay mặt lên với ánh trăng trên trời hắt xuống thì không có mắt, mũi, mồm miệng đâu cả và cái đầu rơi xuống đất. Bác tôi sợ quá ú ớ rồi lăn ra đất bất tỉnh, cho đến lúc bà ngoại tôi đi chợ ra mới thấy và gọi dậy thì bác tôi mới kể lại như thế.

Các bác cho ý kiến để em kể tiếp nhé. Chuyện của em là dựa vào mắt thấy tai nghe với cả bác, mẹ em kể về lúc em chưa đẻ nên có sao em kể lại vậy, không có thêm tý gió vào đâu. Nếu các bác muốn thêm gió máy cho hay thì bảo em em sẽ thêm :stick:

Bà Thuần!

Cụ tôi thì có nhiều con lắm, nhưng có một bà út bằng tuổi bác gái tôi, tên là bà Thuần. Năm ấy bà Thuần 15, 16 tuổi, vào một chiều bà đi chơi. Thì hồi ấy đường Nguyễn Khánh Toàn là cái ruộng trồng cây Sả bao la bát ngát, cạnh ruộng Sả có một cái rạch nước đổ thẳng ra sông Tô Lịch. Mãi đến năm 2002 người ta mới lấp đi xây đường Nguyễn Khánh Toàn. Thì hôm ấy bà Thuần đi với mọi người men theo ruộng sả lên đằng bờ sông rồi vắt qua cầu sát An Phú (bây giờ là cầu bê tông mà rẽ xuống đền Quán Đôi ấy). Thì chả biết ở đâu có một xe công nông chở lúa lao xuống dốc không để ý, cán nát bét óc bà. Mà ông lái vẫn không biết và đi gần về đến làng có người đạp xe chạy theo hô thì ông mới biết. Lúc đằng nhà ngoại lên thì thấy người bà nát bét óc còn bám vào bánh xe công nông ấy, xong phải đi bốc từng mảng vụn óc với xác mang về chôn. Ngày chôn bà bầu trời đen vần vũ mưa lất phất rồi to dần, mọi người khóc lóc chôn bà ở nghĩa trang của làng (cái chỗ xung quanh nhà hàng Tôm Hùm hồi xưa là nghĩa trang kéo dài đến công viên Nghĩa Đô và trường cấp 1, 2 Dịch Vọng nhé, bảo sao ở hồ công viên toàn có người tự dưng đến đó tự tử). Bà mất được hơn 1 tuần thì một hôm bác với mẹ và các cậu, các dì đang chơi trò gì mà có một quả bóng tenis cộng với một bó đũa ở ngoài sân chỗ cây hồng, nhìn chéo sang là điện và vườn ổi. Thì đang ngồi chơi tự nhiên đến phiên dì tôi là người được chơi. Thì đang cầm bó đũa và ném qua tenis lên để dải bó đũa thì tự nhiên các bác có tưởng tượng được là quả bóng tenis lơ lửng giữa không trung cách mặt đất tầm 25 đến 30cm một lúc rồi nó rơi xuống rồi lăn ra phía chỗ cây dâu da xoan ở vườn ổi nơi mà có chiếc võng bà Thuần hay nằm. Thì dì tôi chạy lại nhặt thì tự nhiên cái võng đung đưa kèm theo một giọng nói thoang thoảng là: "Sao chúng mày chơi mà không rủ cô, biết trò ấy là trò mà cô thích sao không rủ cô." Dì em sợ quá tung cả bó đũa trên tay ù té chạy vào nhà và mọi người chạy theo sau vào nhà. Dì em kể lại thế là kể từ đó không ai dám chơi trò tenis với bó đũa ngoài sân nữa. Bẵng đi được tầm 10 hôm thì đêm hôm ấy bà Thuần về đứng ở cửa sổ nhìn ra chỗ vườn ổi thì 2 dì em cứ nghe thấy có gọi tên thì tỉnh dậy và lay mẹ em với bác và 2 cậu dậy và kể. Thì cậu út em mới thấy có bóng người ngoài vườn ổi gần cửa sổ thì chỉ ra và thật kỳ lạ tất cả bác, mẹ, 2 dì, 1 cậu nữa đều thấy. Kể từ ấy cho đến lúc cậu út lấy vợ và ông ngoại xây cho cậu cái nhà đầu ngõ thì cậu thờ bà Thuần ở đấy. Về sau vợ của cậu đẻ ra 2 đứa con là cái Linh và thằng Tom. Thì đến tận thời điểm này thằng Tom hay thấy bà Thuần về đứng cạnh đầu giường nó nhất và có hôm nó còn thấy một ông to cao hơn 2m người đen xì mặt đỏ như lửa đứng đầu giường nó.

Lại nói về ông gây tai nạn cho bà thì lúc gây xong ông lao thẳng vào trụ sở công an đầu thú xin đi tù. Chả hiểu bị đi bao lâu nhưng đến bây giờ là ngót 40 năm mà vẫn chưa thấy về. Nhưng nghe họ hàng nhà ông ấy bảo nghe một ông ở làng đi tù về tội ăn cắp về ông ấy kể là vào một hôm ở tù ông gây tai nạn cứ khóc lóc rồi nói: "Tôi xin cô, tôi xin cô! Tôi không cố tình đâm cô mà do tôi không nhìn thấy cô lúc ấy, mong cô sớm siêu thoát. Tôi đã tự dầy vò bản thân tôi như thế là quá đủ rồi mong cô hãy tha cho tôi." Sáng hôm sau quản giáo được tù cùng phòng ông ấy gọi bảo là ông ấy tự tử. Lúc xuống nhìn thấy ông ấy cắn lưỡi tự tử chết mà mắt thì trợn lên mồm thì rộng ngoác như kiểu thấy cái gì kinh khủng lắm ấy!

Kị tôi và điện thờ âm binh

Phải nói là kị tôi là một người kĩ tính và ít nói. Gì thì gì rằm với mùng 1 âm là kị có một bộ bát đũa ăn chay xung quanh bát là hình 2 con rồng chầu ngọc bằng sứ màu xanh cốm cộng đôi đũa chọn lọc hơn 160 năm tuổi mang về đẽo gọt mới được đôi đũa của kị. Nhớ ngày ấy Hà Nội bị hạn hán thì các thửa ruộng và ao nước các hộ xung quanh đều bị hết nước, nhưng tuyệt nhiên ao nước nhà kị không bao vơi nước mà thậm trí còn tràn chề sang các ao xung quanh dù có cho các con kị tát cả ngày thì cứ qua 1 đêm là ao nước nhà kị lại tràn chề. Các nhà xung quanh thì bảo là ông mãnh Huy đi bắt ếch hằng đêm hay thấy có tiếng hò và đông người gọi nhau í ới ở tát nước bên ao kị lắm. Nhưng mỗi lần núp bên ruộng nhà ông Phong Cối cạnh ruộng kị nhìn sang rình thì nào thấy ai, nhưng thấy cái gáo nước như có 2 người đứng cầm dây thừng tát nước rãnh nước khô sang ao kị thế mới lạ. Còn lạ hơn là vào những ngày rằm trăng sáng ông mãnh bà tướng nào mà đi muộn quá 8h tối mà qua ngõ nhà kị là y như rằng sẽ nhìn thấy quân lính mặc áo giáp cưỡi trên ngựa một tay cầm cương ngựa một tay cầm đao hoặc giáo vậy đầy ngõ. Và cũng có khi là chỉ một ông thần ngõ cao hơn 3m dáng người gầy gò cưỡi trên một con ngựa màu nâu đỏ 2 mắt sáng rực tay cầm đao dài ngoằng người thì tỏa sáng dáng vẻ uy nghi bệ vệ đi từ ngõ nhà kị ra cây đa đầu làng cách đó 400m rồi đi từ đó cho đến cuối làng, nên mới mọc ra thông lệ hồi xưa ở làng là 1 là ngày rằm 2 là tháng 7 cô hồn cúng ở đền nhà kị hoặc ở chân cây đa. Vào một hôm quá giờ Ngọ một người đàn bà dáng vẻ hớt hải đi sau là 3 người thanh niên đang bê một cô gái bị trói đưa đến điện thờ nhà kị

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sổ Tay Thuật Sư
Quay lại truyện Chuyện nhà ngoại tôi
BÌNH LUẬN