Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Đến trước lối vào khu vệ sinh thì tôi thả tay nó xuống, mặt mày tỏ ra đăm chiêu thở dài một hơi rồi mới nhẹ nhàng hỏi nó:

- Mày biết tối qua cái Trang khóc chứ?

- Ờ thì tao biết chứ... Tại mẹ nó bị đau nên nó đòi về mà. Cơ mà nó khóc đến nỗi ba nói phải nhờ cậu nó từ trên phố về tận dưới này dỗ dành chứ không khéo nó bỏ về giữa chừng ấy chứ. - Cái Yến phì một hơi, mặt mày tỏ ra thương cảm rồi nói tiếp:

- Cái Trang nó hiền lành, học giỏi, siêng năng, hiểu thảo như vậy mà mày cứ tỏ ra ngại ngùng như vậy mãi thì không khéo thằng khác nó hốt cho thì hối không kịp.

"Chết con mẹ nó rồi". Nghe nó nói đến cái đoạn cậu Trang đến an ủi là tôi há cả cái miệng rộng như cái nắp thùng rác ấy. Thế đếu nào mà có chuyện xảy ra như vậy cơ chứ. Đinh ninh trong đầu là con nhỏ bạn hư cấu rồi nên tôi cũng mới hỏi dò thêm xem mình có bị chính cái suy nghĩ tiêu cực lừa một cú ngoạn mục như thế không:

- Vậy tối hôm đó Trang chạy ra gặp cậu à? - Tôi hỏi ngớ ngẩn.

- Chớ mày tưởng nó đi đâu?

- Tao tưởng Trang nhớ, hehe... nhớ người yêu nên khóc lóc. Cơ mà lúc đó tao cũng vô tình thấy nó ôm anh nào nên mới bực tức như vậy hehe - Vừa nói tôi vừa gãi đầu cười nham nhở.

Con Yến nghe xong thiếu chút nữa cũng muốn đập tôi một trận cho chừa cái thói đa nghi vớ vẩn mà còn lại tiêu cực. Nhưng mà nó nghĩ ngợi gì đó rồi cũng phì cười nắc nẻ cả lên đến nỗi vài đứa đi ngang qua cứ tưởng nó vừa từ trại Phạm Thị Liên trốn về. (Thím nào ko biết thì Google nhé).

Làm rõ vài vấn đề lung tung nữa thì hai đứa đi vào. Bọn bao đồng kia thì vẫn dõi theo tôi vì hành động bạo lực khi nãy. Và Trang cũng không ngoại lệ.

Thú thật với mấy thím là tôi không quan tâm người ta nghĩ gì về tôi cả, miễn sao bản thân không làm những chuyện thẹn với lòng thì vẫn ổn thôi. Cơ mà ánh mắt của Trang đã thay đổi rõ rệt làm tôi hụt hẫng lắm. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cần niềm tin như lúc này cả.

Tiết học bắt đầu lại và cho đến khi kết thúc thì tôi cũng đánh được một giấc no nê.

Đi về phòng mà lòng cũng không khá hơn chút nào khi biết rõ những việc mập mờ tối qua. Nhìn đi nhìn lại thì thấy lũ con gái phòng 14 đang đuổi cái lũ bạn khốn nạn của tôi chạy nhốn nháo cả lên, trông mà vui vờ lờ lắm. Nhìn lại bản thân thì ôi thiu như cục phân trôi trên sông Thu Bồn vậy... Thảm não nề.

Thằng Thông lùn thấy tôi sầu não thế nào ấy thì cũng thương thương. Thế là hai thằng thống nhất kéo nhau ra căng tin làm vài cây kem cho mát mẻ. May mắn làm sao khi trên đường đi thì gặp Trang P14 đang đi cùng em Hiền cũng đi ra căng tin.

Nhân tiện ôn lại chuyện cũ và lấy một chút cảm tình nho nhỏ để khi thiếu mì tôm hay đau ốm thì cũng có chỗ mà nương nhờ, nên hai thằng kiên quyết đòi bao cho bằng được.

Tính ra thì chẳng qua cái phòng 14 của các em ấy hơi cảm thấy khó chịu và phiền phức với lũ bạn khốn nạn của tôi thôi. Chứ còn thằng Quang, Thắng và tôi thì độc lập ngồi tận dãy kia với nhau, chẳng bao giờ đả động gì đến đó cả, nên 4 đứa cũng niềm nở với nhau lắm.

Tán dóc được một khoản thời gian dài thì cũng ai cũng về phòng nấy mà chuẩn bị cơm nước. Cơ mà hôm nay tâm trạng cũng không vui lắm nên quyết định xuống điểm danh cho có mặt rồi nhịn luôn.

Tôi về phòng rồi lăn giường nằm mở loa tận hưởng cảm giác cô đơn một mình, nhân tiện nghĩ ra vài kế hoạch Valentine sắp tới cho Trang để thay đổi lại chút cái nhìn tốt đẹp hơn về bản thân.

Mãi cho đến khi cả bọn ăn xong trở lại phòng thì tôi lại bật dậy kiếm trò để phá. Ngẫm nghĩ lại cái chuỗi ngày quân sự bắt đầu được 2 ngày rồi, nhưng mà chúng tôi vẫn chưa có kỉ niệm vui nào cả. Thế là cả bọn chọn ngay thể loại nhạc sàn mà quẩy lấy quẩy để luôn.

Nói chung là loạn xì ngầu cả lên, thằng nào nhảy được cái gì thì nhảy, thằng Thông với thằng Tấn thì đè nhau ra mà cưỡi kiểu chó trông bệnh hoạn vờ lờ, còn thằng Xuân điên cuồng đến nỗi nhảy qua nhảy lại trên mấy cái giường 2 tầng rồi cởi luôn cái quần ngoài mà quay quay trên đầu. Haha thấy thế cả bọn noi gương nó mà thác loạn. Hên là cái cửa sổ gấp lại, nếu không đứa nào có vô tình đi ngang qua thì thấy đếu khác gì cái động cave cả.

Nhạc càng lúc càng hăng hơn và chúng tôi ngày càng lụy vật vả cả ra. Và đến khi lão thầy Tiến nghe ồn ào quá thì sang đến cả phòng thì chúng tôi mới chịu tắt nhạc.

Lão thầy hầm hầm cầm theo một cây búa định tới cái loa của thằng Tấn mà khô máu thì bọn tôi nhanh chân nhanh tay lôi lão lại mà nài nỉ van xin khóc lóc cả lên. Cuối cùng lão cũng tha cho nhưng bù lại cả phòng chúng tôi bị lão vuốt mũi đến ra cả nước mắt mà nước mũi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 [Dịch]
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN