Sau khi ra viện tầm một, hai tuần gì đấy, mình mới đi uống lại được. Hôm ấy mình đi một mình, vì muốn gặp em. Mình biết pub em hay đến. Mình cố ý chọn bàn đối diện bàn em. Mình gọi một ly tequila và bảo phục vụ mang đến chỗ em. Em nhận rượu và cậu phục vụ chỉ chỗ mình cho em. Em bước đến bàn, ngồi cạnh mình, hỏi:
- Chân anh thế nào rồi? :adore:
- Vẫn còn lết đến đây để tìm em được! :nosebleed:
- Lần sau anh đừng uống nhiều như thế! :nosebleed:
- Em lo cho anh hay là sợ bị liên lụy? :canny:
- Cả hai! :shame:
Mình châm thuốc. Cả tháng trời nằm viện không được hút, tưởng là cai được rồi chứ. Mình gọi luôn một chai Gordon. Em và mình chỉ uống thôi, không nói gì với nhau. Được một lát, mình quay sang, thấy em nhìn mình đắm đuối, môi em đỏ mọng, khép hờ. Chắc em lại say rồi. Mình không kềm chế được, ôm em và hôn. Cảm giác như đã rất lâu rồi. Mình buông em ra, nói nhỏ:
- Anh xin lỗi. Anh…
Em lấy tay che miệng mình, rồi tựa vai mình, thủ thỉ:
- Không sao đâu anh. Em mới là người có lỗi.
- Hôm ấy em nói thật đấy à?
- Anh đừng suy nghĩ nhiều. Uống với em ly này đi!
Mình nghe em nói vậy thì không hỏi nữa. Trong lòng gợn chút bất an. Mình và em quá giống nhau. Mình chia tay với những người con gái khác khi mình không còn hứng thú với họ nữa. Và dường như, em cũng biết điều đó nên chủ động đá mình. Âu cũng vì cá tính của em quá mạnh. Trong quá khứ, em cũng từng giống mình, bị người em yêu nhất bỏ rơi. Nên em sợ yêu, sợ bị ràng buộc với một ai đó, vì em quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nhưng em luôn che dấu điều đó bằng vẻ lạnh lùng và bất cần. Đó cũng là lí do mà mình không muốn tán em. Mình luôn lo rằng, một ngày nào đó, em sẽ bước ra khỏi cuộc đời mình chỉ vì… mình yêu em. Nên mình không muốn tự gò ép bản thân mình và quyết định thuận theo tự nhiên. Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình. Em và mình cứ thế cân não nhau trong suốt một thời gian dài.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tháng 7 và nhà hàng xóm...