Thế rồi, con nhỏ lẽo đẽo đi sau tôi. Sau 1 hồi quanh co cũng tới được nơi nhỏ Vy nằm xuống. Tôi thắp nén nhang rồi để nho lên mâm cho Vy. Khi tôi viết những dòng này thì tâm trạng tôi cũng không được tốt cho lắm.
"- Chị ấy xinh quá."
"- Ừ, trong hình không bằng ngoài đời đâu em."
"- Đây là ai vậy anh?"
"- Người yêu anh."
Sở dĩ tôi không dùng từ "người yêu cũ" vì tôi không có suy nghĩ là tôi và Vy đã chia tay. Tôi chắc rằng ở 1 góc nào đó, Vy vẫn theo dõi tôi hằng ngày.
"- Thì ra đây là người yêu anh."
Nhỏ có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, nhưng tôi thấy nét buồn hiện trên gương mặt nhỏ. Tôi cứ quỳ đó nhìn vào bức ảnh của Vy. Mỗi lần tôi say hay buồn bực, mặc kệ khuya tối, tôi đều chạy lên đây và nói hết cho Vy nghe.
"- Thôi mình về đi em."
"- Dạ."
Tôi với nhỏ ra lấy xe rồi ra về. Đường về có lẽ lạnh hơn lúc đi.
"- Em lạnh không?"
"- Dạ không."
"- Ui nhiều mỡ thế này mà sao lạnh cho được."
Tôi khẽ ngắt nhẹ phần thịt trên eo của nhỏ.
"- Anh nhột em, thế này mà mập á?"
"- Chứ chẳng nhẽ bảo ốm?"
"- Cân đối."
"- Ờ rồi."