Logo
Trang chủ

Chương 404: Về nhà (1)

Đọc to

Hoàng cung, Ngự Hoa viên.

Bên trong lương đình rủ xuống màn che vàng rực, quanh chiếc bàn bát giác làm từ gỗ hoàng hoa lê, ngồi hai bóng người: một mặc áo bào vàng, một mặc áo xanh.

Ngụy Uyên và Nguyên Cảnh Đế tuổi tác xấp xỉ nhau, một vị khí sắc hồng nhuận, tóc đen nhánh; vị kia thì tóc mai đã điểm bạc, đôi mắt ẩn chứa vẻ tang thương lắng đọng từ năm tháng.

Nếu đem nam nhân ví với rượu, Nguyên Cảnh Đế chính là bình rượu tinh xảo, tôn quý nhất; nhưng luận về tư vị, Ngụy Uyên mới là thuần hậu và thơm ngon nhất.

Hai người đang đàm đạo.

Nguyên Cảnh Đế nhìn quân cờ trắng bị Ngụy Uyên lấy đi, thở dài nói:
"Hoài Vương vẫn lạc, Bắc Cảnh này liền thiếu đi một cây cột chống trời. Man tộc tạm thời không thể gây sóng gió, nhưng nếu Vu Thần giáo phía đông bắc vòng qua Bắc Cảnh, theo Sở Châu nhập quan, thì coi như lao thẳng kinh thành, 'đồ long' đến nơi rồi!"

Đang nói chuyện, Nguyên Cảnh Đế thả quân cờ. Tiếng "lạch cạch" giòn vang trên bàn cờ, thế cờ bỗng chốc nghiêng lệch, quân trắng tạo thành một thanh kiếm sắc, thẳng tắp đe dọa đại long.

"Sách, Ngụy khanh hôm nay đánh cờ có chút lơ đễnh nha."

Ngụy Uyên ánh mắt ôn hòa, vê lên quân cờ đen, nói: "Cột chống trời quá cao quá lớn, khó có thể khống chế. Khi nào đổ sụp, đả thương người lại càng tổn thương mình."

Nhẹ nhàng đặt quân cờ.

Hai người vừa trò chuyện, vừa dịch chuyển quân cờ. Sau bốn năm nước cờ, Nguyên Cảnh Đế thản nhiên nói:

"Mấy ngày trước Thái tử gặp chuyện không may, hậu cung ai nấy đều bất an, Hoàng hậu cũng chịu chút kinh hãi, trong khoảng thời gian này ăn không ngon ngủ không yên, người gầy đi trông thấy. Ngụy khanh à, sớm bắt lấy thích khách đi, khi chuyện này qua đi, Hoàng hậu cũng sẽ không còn phải lo lắng sợ hãi nữa."

Ngụy Uyên liếc nhìn bàn cờ, thả quân cờ nhận thua, chậm rãi thở ra một hơi: "Kỳ nghệ của Bệ hạ càng thêm tinh xảo."

Sau đó, hắn đứng dậy, lùi lại mấy bước, thở dài nói: "Là vi thần thất trách. Vi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực, bắt lấy thích khách ngay trong sáng nay."

Nguyên Cảnh Đế cười ha hả.

Cùng một thời gian, Nội các.

Một người mặc áo mãng bào trung niên thái giám, mang theo hai tên hoạn quan đi vào Văn Uyên Các, bái kiến Thủ phụ Vương Trinh Văn.

Không dừng lại quá lâu, chỉ khoảng một khắc đồng hồ, vị đại thái giám liền dẫn hai tên hoạn quan rời đi.

Thủ phụ Vương Trinh Văn mặt không đổi sắc ngồi sau án thư, hồi lâu không hề động đậy, tựa như một pho tượng tĩnh lặng.

Ngày kế tiếp, trên triều hội, Nguyên Cảnh Đế vẫn như cũ cùng chư công tranh luận án Sở Châu, song không còn kịch liệt như hôm qua, cả điện vẫn tràn ngập mùi thuốc súng.

Triều hội hôm nay mặc dù vẫn chưa có kết quả, nhưng lại bãi triều theo một phương thức tương đối bình thản.

Trịnh Hưng Hoài, người đã từng trải chốn quan trường lâu năm, cảm thấy có chút bất an. Hắn biết vấn đề hôm qua mình lo lắng, cuối cùng vẫn đã xuất hiện.

Trên triều hội, chư công mặc dù vẫn không chịu nhượng bộ, nhưng cũng không còn kiên quyết định tội Trấn Bắc Vương như hôm qua.

Thậm chí, khi nhóm huân quý đưa ra cách tiêu trừ tin đồn trong kinh thành, và thay đổi cái nhìn của hai vạn giáp sĩ Sở Châu về chuyện này, một bộ phận quan văn đã nhân danh răn đe mà tham gia thảo luận.

Mà điều khiến Trịnh Hưng Hoài đau đớn nhất chính là, Ngụy Uyên và Vương Trinh Văn suốt cả quá trình đều giữ im lặng.

Sau khi bãi triều, Trịnh Hưng Hoài trầm mặc bước đi, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn từ phía sau: "Trịnh đại nhân, xin dừng bước."

Hắn ngỡ ngàng quay đầu lại, trông thấy Tào Quốc Công trong bộ quan phục công tước đuổi theo, trên mặt mang theo ý cười rõ rệt.

Theo Trịnh Hưng Hoài, đây là nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Trịnh đại nhân, ngươi tự mình rời Sở Châu, vào kinh cáo trạng, tự cho là mang theo đại thế mà đến, song liệu có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"

Tào Quốc Công thần thái tự nhiên, thản nhiên nói:

"Bản công cho ngươi một con đường sáng: Sở Châu thành trăm việc đang chờ khôi phục, ngươi là Sở Châu Bố chính sứ. Lúc này, ngươi nên ở lại Sở Châu, trùng kiến Sở Châu thành. Còn chuyện trong kinh thành, thì không nên nhúng tay vào nữa."

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Kim Loan Điện phía sau, đề điểm nói: "Đây cũng là ý của Bệ hạ."

Ý của Bệ hạ là, ngươi nên biết điều dừng lại, ngươi vẫn là Sở Châu Bố chính sứ. Từ đâu đến thì lăn về chỗ đó. Dù sao Sở Châu xa xôi vạn dặm, Trẫm sẽ nhắm mắt làm ngơ đối với ngươi.

"Phi!"

Đáp lại hắn, là nước bọt của Trịnh Hưng Hoài.

"Không biết điều."

Tào Quốc Công nhìn qua bóng lưng Trịnh Hưng Hoài, cười lạnh nói.

Nha môn Đả Canh Nhân, Chính Khí Lâu.

Ngụy Uyên là người đầu tiên Trịnh Hưng Hoài ghé thăm sau khi bãi triều.

Hứa Thất An vẫn luôn chú ý động tĩnh trên triều đình hôm nay, đang định đến dịch trạm tìm Trịnh Hưng Hoài hỏi thăm tình hình, nghe nói hắn ghé thăm Ngụy Uyên, liền lập tức đến Chính Khí Lâu.

Nhưng bị thủ vệ chặn lại dưới lầu.

"Ngụy công nói, đang tiếp khách, không ai được quấy rầy. Mặt khác, Ngụy công trong khoảng thời gian này cũng không định gặp ngài đâu, không phải đã đuổi ngươi mấy lần rồi sao?"

Thủ vệ và Hứa Thất An là người quen cũ, nói chuyện không có điều kiêng kỵ gì.

Hứa Thất An đánh người cũng tương tự không có cố kỵ, bàn tay không ngừng phang vào đầu người ta, vừa đánh vừa mắng: "Đúng là ngươi nhiều lời, đúng là ngươi nhiều lời. . . ."

Tầng bảy.

Ngụy Uyên thân mặc áo xanh, tóc mai hoa râm, ngồi xếp bằng trước án.

Đối diện hắn là Trịnh Hưng Hoài, lưng ngày càng còng xuống, tóc cũng hoa râm, hai hàng lông mày mang vẻ u uất không tan.

"Khi án Kinh Sát kết thúc, Trịnh đại nhân trở về kinh báo cáo công việc, bản tọa còn từng gặp ngươi một lần. Khi đó ngươi mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng tinh khí thần lại rất tốt." Ngụy Uyên thanh âm ôn hòa, ánh mắt tỏ vẻ thương cảm.

Giờ gặp lại, người này phảng phất không có linh hồn. Nếp nhăn sâu nơi khóe mắt cùng những tia máu trong mắt, cho thấy hắn đêm đêm trằn trọc khó ngủ.

Khóe miệng hơi rũ xuống cùng hai hàng lông mày chất chứa u uất, thì nói rõ nội tâm đối phương oán niệm sâu nặng, ý khó bình, khí khó thư.

"Ngụy công cũng định từ bỏ sao?" Trịnh Hưng Hoài trầm giọng nói.

"Ta thực sự thưởng thức Hứa Thất An, cho rằng hắn là võ phu trời sinh, nhưng có đôi khi cũng lại vì tính nết của hắn mà thấy đau đầu."

Ngụy Uyên đáp mà không liên quan đến câu hỏi: "Ta từng nói với hắn rằng, làm việc ở chốn quan trường, phải suy nghĩ kĩ: nghĩ nguy hiểm, nghĩ rút lui, nghĩ thay đổi.

Trước khi làm việc, phải cân nhắc hậu quả việc đó mang lại, hiểu rõ lợi hại trong đó, rồi mới cân nhắc nên làm hay không.

Nếu như đại thế cuồn cuộn không thể ngăn cản, thì phải nghĩ rút lui, tránh né mũi nhọn. Vị Bệ hạ này của chúng ta, đã làm rất tốt. Chỉ có tránh lui, an toàn, ngươi mới có thể nghĩ cách thay đổi thế cục.

Cái tiểu tử Hứa Thất An này, đã trả lời ta rằng: 'Những đạo lý này ta đều hiểu, nhưng ta mặc kệ.'... Ha, đúng là tên võ phu thô bỉ."

Trịnh Hưng Hoài nhớ tới Hứa Ngân La trong sơn động nói một phen, biết rõ thế lực Trấn Bắc Vương lớn mạnh, nhưng như cũ muốn đi Sở Châu tra án. Trên gương mặt cứng nhắc nghiêm nghị của hắn không khỏi hiện lên chút tươi cười.

"Có thể để Ngụy công nói ra hai chữ "thô bỉ", vừa vặn nói rõ Ngụy công đối với hắn cũng đành bó tay a."

Trịnh Hưng Hoài nghe hiểu ý trong lời Ngụy Uyên, nhưng hắn giống như Hứa Thất An, có điểm mấu chốt của riêng mình muốn giữ vững, tuyệt không lùi bước.

Hắn tự mình xuống lầu, trông thấy Hứa Thất An đang chờ dưới lầu.

"Trịnh đại nhân, ta đưa ngươi trở về dịch trạm." Hứa Thất An chào đón.

"Bản quan không trở về dịch trạm." Trịnh Hưng Hoài lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Xin lỗi, làm Hứa Ngân La thất vọng."

Hứa Thất An trong lòng trầm xuống.

Hai người trầm mặc rời nha môn, tiến vào xe ngựa. Thân Đồ Bách Lý, người phu xe, điều khiển xe ngựa rời đi.

Trên đường, Trịnh Hưng Hoài kể lại diễn biến trên triều đình ngày hôm nay từ đầu đến cuối, chỉ ra thái độ của chư công mập mờ, lập trường đã lặng lẽ thay đổi.

"Ngụy công không nên thế chứ, đến vị trí này của hắn, nếu thật muốn điều gì, hoàn toàn có thể tự mình mưu đồ, mà không cần vi phạm lương tâm để chiều lòng Bệ hạ."

Hứa Thất An thật sâu nhíu mày, đối với điều này không hiểu.

"Ngụy công khó khăn." Trịnh Hưng Hoài thay Ngụy Uyên giải thích một câu, ngữ khí lộ rõ vẻ vô lực:

"Vua tôi có khác biệt. Chỉ cần Bệ hạ không chạm đến lợi ích của tuyệt đại bộ phận người, trên triều đình, không ai là đối thủ của hắn."

"Ngụy công đã nói nên suy nghĩ lại... Trịnh đại nhân sao không suy tính một chút? Tạm thời tránh mũi nhọn đi thôi, Hoài Vương đã chết, thù của bách tính Sở Châu thành đã báo rồi." Hứa Thất An khuyên nhủ.

Trịnh đại nhân là một quan tốt, hắn không hy vọng một người như vậy cuối cùng lại phải chịu kết cục thê lương, giống như hắn ban đầu ở Vân Châu, vì Trương tuần phủ một mình cản phản quân.

Lần này không có phản quân, lần này tranh đấu diễn ra trên triều đình, Hứa Thất An cũng không thể nào mang theo đao xông vào cung đại sát một trận, cho nên hắn không thể phát huy tác dụng.

Chỉ có thể thuyết phục Trịnh đại nhân suy nghĩ lại.

Trịnh Hưng Hoài nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cam tâm sao? Ngươi cam tâm nhìn tên đao phủ như Hoài Vương trở thành anh hùng, được phối hưởng Thái Miếu, ghi tên sử sách sao?"

Hứa Thất An không có trả lời, nhưng Trịnh Hưng Hoài theo trong mắt người trẻ tuổi này, đã thấy được sự không cam lòng.

Thế là hắn vui mừng cười.

"Bản quan là nhị phẩm Bố chính sứ, nhưng bản quan càng là một người đọc sách. Người đọc sách chỉ cầu không thẹn với lương tâm, muốn xứng đáng với chính mình, càng phải xứng đáng với cha mẹ đã vất vả nuôi dưỡng ngươi khôn lớn."

Suốt quãng đường không ai nói chuyện.

Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại bên đường, Thân Đồ Bách Lý thấp giọng nói: "Đại nhân, đến rồi."

Hứa Thất An vén rèm lên, xe ngựa dừng ở trước một tòa đại viện cực kỳ khí phái, trên tấm biển ở cổng viện viết: Văn Uyên Các.

Nội các!

Trịnh Hưng Hoài nhảy xuống xe ngựa, đến cửa nói với thị vệ: "Bản quan Sở Châu Bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, cầu kiến Vương thủ phụ."

Nhìn đến đây, Hứa Thất An đã rõ ý định của Trịnh Hưng Hoài: hắn muốn làm một thuyết khách, du thuyết chư công, một lần nữa kéo họ về phe mình.

Thị vệ tiến vào Nội các báo cáo, một lát sau, nhanh chóng trở lại, trầm giọng nói:

"Thủ phụ đại nhân nói, Trịnh đại nhân là Sở Châu Bố chính sứ, mặc kệ là khi đương chức, hay sau khi bãi triều, cũng không cần tìm hắn. Để tránh bị người khác lấy lý do kết đảng mà đàn hặc."

Trịnh Hưng Hoài thất vọng rời đi.

Trong một ngày kế tiếp, Hứa Thất An nhìn hắn khắp nơi bôn tẩu du thuyết, khắp nơi gặp phải trắc trở... Đến hoàng hôn, hắn ảm đạm trở về dịch trạm.

Hứa Tân Niên bãi triều về phủ, không thấy Đại ca, dạo một vòng trong viện tử, mới nghe thấy trên nóc nhà có người hô: "Đại ca ngươi ở trên này."

Đó là tiếng nói êm tai của một nữ tử trẻ tuổi.

Ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Thánh nữ Thiên Tông Lý Diệu Chân, nàng đứng trên mái hiên, mặt không đổi sắc nhìn xuống hắn. Chỉ cần nhìn sắc mặt, liền có thể nhận ra tâm tình đối phương đang không tốt.

Khi Hứa Nhị Lang mang thang đến, phát hiện Lý Diệu Chân đã không còn ở đó. Đại ca hắn ngậm sợi cỏ, hai tay gối sau gáy, nằm trên nóc nhà, vắt chéo chân.

Hứa Tân Niên tuấn mỹ vô cùng, vén vạt áo quan bào, theo thang bò lên nóc nhà.

"Ngươi lên đây làm gì." Hứa Thất An tức giận nói: "Vừa đi một bà nương đáng ghét, ngươi lại đến làm ầm ĩ ta."

"Lý đạo trưởng tựa hồ có vẻ không vui." Hứa Nhị Lang ngữ khí bình thản, ngồi xuống bên cạnh Đại ca.

"Đương nhiên là không vui. Nếu có đủ thực lực, nàng ta cũng muốn vào cung giết chóc ngay giờ Mão rồi."

"Vì cái gì muốn đợi đến giờ Mão?"

"Bởi vì nàng cảm thấy trên miếu đường toàn là cầm thú, hết thảy đều đáng giết, cho nên muốn chờ giờ Mão vào triều, giết một trận." Hứa Thất An tức giận nói.

Hứa Nhị Lang nghe vậy, rụt đầu lại: "May mà ta chỉ là một thứ cát sĩ."

Hứa Thất An nhịn không được cười lên, cười xong, lại thở dài một tiếng:

"Thiên Tông tu luyện là thái thượng vong tình, có lẽ, đến tương lai nàng thật sự có thực lực này, lại đã không còn là Phi Yến nữ hiệp năm đó. Đây chính là nhân sinh a, mười phần thì có tám chín phần không như ý."

"Đại ca hình như đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều." Hứa Nhị Lang vui mừng nói.

"Không phải bình tĩnh, là hơi mệt chút, có chút thất vọng." Hứa Thất An hai tay gối sau gáy, nhìn qua bầu trời hoàng hôn dần buông, lẩm bẩm nói:

"Nhận cái sai, nói lời xin lỗi, có khó như vậy sao?"

Hứa Nhị Lang quay đầu, nhìn hắn một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn ra xa, nói:

"Chuyện triều đình ta đã hiểu rõ, lên đây là muốn nói với Đại ca một câu. Án Trấn Bắc Vương đồ thành, triều đình tuy đã có kết luận, nhưng việc này đã làm cả kinh thành sôi sùng sục, sớm đã thành kết cục đã định. Muốn thay đổi thế cục, không có đơn giản như vậy đâu.

Dù là triều đình cưỡng ép đưa Trấn Bắc Vương thành anh hùng, việc này cũng sẽ lưu lại tai họa ngầm. Khi nhắc đến việc này, mọi người vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên sự kiện Trấn Bắc Vương đồ thành từng gây chấn động cực lớn đối với họ. Đây chính là nơi mấu chốt để lật lại bản án trong tương lai."

Lật lại bản án. . . . Lông mày Hứa Thất An giương lên, trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều trường hợp lịch sử kiếp trước.

Rất nhiều trung thần lương tướng chết oan vô tội, cuối cùng đều được lật lại bản án. Còn những gian thần từng một thời phong quang, cuối cùng đều nhận lấy hạ tràng đáng có.

Trong đó nổi danh nhất là Tần Cối.

Tượng đồng của vị gian thần thiên cổ này và vợ hắn, đến nay còn đứng sừng sững tại một khu thắng cảnh nổi tiếng, bị hậu nhân phỉ nhổ.

Phỉ nhổ đến mức nào — vợ Tần Cối giả bộ đứng đắn.

Ngụy công bảo Trịnh Hưng Hoài suy nghĩ lại, phải chăng cũng ôm ý tưởng tương tự? Trịnh đại nhân bị phẫn nộ và cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, cảm xúc khó tránh khỏi cực đoan, chưa hẳn đã lĩnh hội được ý tứ của Ngụy công. Ừm, ta ngày mai sẽ đi nhắc nhở hắn.

Quân tử báo thù mười năm không muộn. Khi tình thế còn mạnh hơn người, vậy hãy ẩn nhẫn vậy.

Nhị Lang nhà ta quả nhiên có tư chất thủ phụ, thông minh không thua Ngụy công... Hứa Thất An vui mừng ngồi dậy, ôm vai Hứa Nhị Lang.

Hứa Nhị Lang ghét bỏ đẩy hắn ra.

Hoàng cung.

Trong tẩm cung bài trí xa hoa, Nguyên Cảnh Đế tựa lưng trên giường êm ái, nghiên cứu đạo kinh, thuận miệng hỏi: "Bên Nội Các, gần đây có động tĩnh gì không?"

Lão thái giám thấp giọng nói: "Thủ phụ đại nhân gần đây không có gặp khách."

Nguyên Cảnh Đế hài lòng gật đầu: "Ngụy Uyên đâu?"

"Hôm trước sau khi bãi triều, Trịnh Bố chính sứ có đi một chuyến đến nha môn Đả Canh Nhân. Ngụy công có tiếp kiến, sau đó hai người liền không gặp lại nhau nữa." Lão thái giám chi tiết bẩm báo.

"Ngụy Uyên và Vương thủ phụ đều rất thông minh, chỉ có điều, Ngụy Uyên càng không để Trẫm vào mắt." Nguyên Cảnh Đế cũng không giận thật, lật một trang, ngưng thần nhìn nửa ngày, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo:

"Trịnh Hưng Hoài đâu?"

"Trịnh đại nhân mấy ngày nay bôn tẩu các nơi, ý đồ du thuyết bách quan. Người chịu gặp hắn không nhiều, chư công đều đang quan sát cả. Sau đó hắn liền đổi ý, chạy đến Quốc Tử Giám mê hoặc học sinh." Lão thái giám thấp giọng nói.

Nguyên Cảnh Đế cười cười, ánh mắt không có nửa điểm ý cười, mang theo âm lãnh.

Sáng ngày mười hai tháng năm, cách ngày thi thể Trấn Bắc Vương được vận về kinh thành, đã tám ngày trôi qua.

Liên quan đến việc định tội Trấn Bắc Vương, thông cáo của triều đình vẫn luôn không được dán ra.

Bách tính kinh thành ngược lại không vội, thân là cư dân dưới chân thiên tử, họ thậm chí đã gặp qua một vụ án kéo dài nhiều năm, cũng từng gặp một chính lệnh giảm miễn thuế má, từ mấy năm trước đã bắt đầu lưu truyền, mấy năm sau vẫn còn lưu truyền, đại khái sẽ vẫn luôn lưu truyền mãi.

Dù chậm chạp thế nào đi nữa, sức nóng vẫn còn đó, cũng không vì thế mà hạ nhiệt.

Trà dư tửu hậu, bách tính kinh thành sẽ theo thói quen lôi Trấn Bắc Vương ra bàn tán đủ kiểu...

Sáng sớm ngày hôm đó, kinh thành đến rồi một đám khách không mời mà đến.

Ba mươi kỵ sĩ thúc ngựa xông vào cửa thành, xuyên qua ngoại thành, dừng lại ở cổng thành nội thành.

Người cầm đầu có khuôn mặt không tệ nhưng mù một con mắt, chính là Sở Châu Đô chỉ huy sứ Khuyết Vĩnh Tu.

Vị Hộ Quốc Công này mặc giáp trụ rách nát, đầu tóc rối bời, vẻ phong trần mệt mỏi.

Các đồng bạn đi theo hắn cũng đều như vậy.

Đến cổng thành, Khuyết Vĩnh Tu bỏ ngựa vào thành, đi bộ. Hắn từ trong ngực lấy ra một phần huyết thư, nâng trong lòng bàn tay, hô lớn nói:

"Bản công chính là Sở Châu Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu, cáo trạng Sở Châu Bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, cấu kết Yêu Man, hại chết Trấn Bắc Vương, hại chết ba mươi tám vạn bách tính Sở Châu thành.

Sau đó, Trịnh Hưng Hoài bưng bít sứ đoàn, truy sát bản công, vì che giấu sự thật cấu kết Yêu Man mà vu hãm Trấn Bắc Vương đồ thành, tội ác tày trời."

Hắn một đường đi, một đường nói, khiến bách tính trong thành dừng chân vây xem, nghị luận ầm ĩ.

"Hộ Quốc Công? Là Hộ Quốc Công Sở Châu đó sao? Kẻ trợ Trụ vi ngược trong án Trấn Bắc Vương đồ thành đó ư?"

"Về thì tốt, tự chui đầu vào lưới rồi! Mau nhìn chằm chằm, đừng để chúng chạy mất, chúng ta đi phủ nha báo quan!"

"Các ngươi đừng nóng vội, nghe hắn nói đã! Bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, hại chết Trấn Bắc Vương, bưng bít sứ đoàn... Này này này, rốt cuộc là chuyện gì đây?"

"Phải chăng, Sở Châu Bố chính sứ đó mới là kẻ cầm đầu gây ra sự phá diệt của Sở Châu thành?"

Bách tính chợ búa nghe quen thể loại án đảo ngược này, giống như những câu chuyện quen thuộc về trung lương bị hãm hại, cuối cùng được minh oan.

Tiết mục như vậy là họ quen thuộc nhất.

"Khẳng định là giả! Sở Châu thành chính là Trấn Bắc Vương gây hại, các ngươi quên sao? Trong sứ đoàn thế nhưng có Hứa Ngân La. Hứa Ngân La sẽ oan uổng người tốt sao? Nếu cái tên bố chính sứ đó là gian tặc, Hứa đại nhân sẽ không nhìn ra sao?"

"Có đạo lý."

Bách tính xung quanh rất tán thành.

Năm Kinh Sát, kinh thành phát sinh một loạt đại án, mỗi lần quan chủ sự đều là Hứa Thất An. Lúc ấy hắn từ một tiểu đồng la, dần dần được bách tính biết đến, trở thành đề tài bàn tán.

Sau khi trở về từ Vân Châu, thanh danh hắn lên một bậc, từ đề tài bàn tán biến thành liệt sĩ. Việc thực sự bùng nổ là Phật Môn đấu pháp. Sau khi làm nhục Phật Môn, hắn trở thành anh hùng kinh thành. Theo công báo của triều đình phát đi các nơi, lập tức được bách tính, nhân sĩ giang hồ khắp Đại Phụng truyền tai nhau say sưa bàn tán.

Danh vọng lại càng thêm đồ sộ.

Thiên Nhân chi tranh lại càng củng cố hình tượng và danh vọng của hắn, hắn tồn tại sâu sắc trong tâm trí bách tính, còn trong những giấc mơ, trong lòng họ, và trong những tiếng reo hò.

Cho nên, so với huyết thư của Khuyết Vĩnh Tu, bách tính vây xem xung quanh càng muốn tin tưởng Sở Châu Bố chính sứ được Hứa Ngân La đưa về.

Rất nhanh, tin tức Sở Châu Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu trở về kinh, tay nâng huyết thư, ven đường cáo trạng Sở Châu Bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, theo sự vây xem của quần chúng, cấp tốc lan truyền.

Trong lúc nhất thời, án Trấn Bắc Vương đồ thành càng thêm phức tạp và mê ly.

Sau khi sự việc xảy ra, Khuyết Vĩnh Tu lập tức bị cấm quân tiếp vào trong cung, đơn độc gặp mặt Hoàng Đế.

Không bao lâu, Hoàng Đế triệu tập chư công, tại Ngự Thư phòng mở một cuộc tiểu triều hội.

Nguyên Cảnh Đế ngồi sau án thư, quan văn ở bên trái, huân quý tôn thất bên phải. Trước án quỳ Khuyết Vĩnh Tu, tay nâng huyết thư.

"Chư vị ái khanh, nhìn xem phần huyết thư này." Nguyên Cảnh Đế đem huyết thư giao cho lão thái giám.

Vị thái giám đó cung kính tiếp nhận, truyền cho hoàng thất tông thân, sau đó mới đến quan văn.

Tào Quốc Công nhanh chân ra khỏi hàng, tức giận nói: "Bệ hạ, Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, hại chết Trấn Bắc Vương, tội ác tày trời, đáng chém cửu tộc!"

Lễ bộ Thị lang cau mày ra khỏi hàng: "Lời Tào Quốc Công quá mức võ đoán. Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, sau đó lại hại chết cả gia đình mình sao?"

Một vị quận vương phản bác: "Ai có thể xác định Trịnh Hưng Hoài cả nhà lão tiểu chết bởi Sở Châu?"

Đông các đại học sĩ Triệu Đình Phương giận dữ, thần sắc nghiêm nghị nói:

"Nếu như Trịnh Hưng Hoài cấu kết Yêu Man, vậy vị cao thủ thần bí đã chém giết Trấn Bắc Vương là chuyện gì xảy ra? Hắn chính là người đã chỉ mặt gọi tên nói Trấn Bắc Vương đồ thành. Sứ đoàn tận mắt thấy, chính tai nghe."

Tào Quốc Công cười lạnh nói: "Vậy cao thủ thần bí đó là ai? Ngươi bảo hắn ra làm chứng cho Trịnh Hưng Hoài đi chứ. Lời một tà tu không rõ lai lịch, há có thể tin được?"

Hữu đô Ngự sử Lưu Hồng giận dữ: "Chính cái tà tu trong miệng ngươi, đã chém thủ lĩnh Man tộc đó. Tào Quốc Công trước mặt Man tộc thì khúm núm, trên triều đình lại trọng quyền xuất kích, quả thật rất uy phong!"

Không đợi Tào Quốc Công bác bỏ, Tả đô Ngự sử Viên Hùng nhảy ra đầu tiên tranh cãi với kẻ thù chính trị: "Cái gọi là 'phi tộc ta, ắt có dị tâm', Lưu đại nhân không nên quên thân phận của mình."

Lưu Hồng cười lạnh: "Không phải tộc loại của ta, có thể điều khiển Trấn Quốc kiếm sao?"

"Đủ rồi!"

Đột nhiên, Nguyên Cảnh Đế vỗ mạnh bàn, mặt mày nén giận.

Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu thấy thế, lập tức quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Cầu Bệ hạ vì ta làm chủ, vì Trấn Bắc Vương làm chủ, vì bách tính Sở Châu thành làm chủ!"

Nguyên Cảnh Đế chậm rãi gật đầu: "Án này quan hệ trọng đại, Trẫm tự nhiên sẽ tra rõ ngọn ngành. Việc này từ tam ty cùng nhau thẩm tra xử lý, Tào Quốc Công, ngươi cũng phải tham dự."

Nói xong, hắn nhìn vị đại bạn bên cạnh, nói: "Ban thưởng Tào Quốc Công kim bài, lập tức đi dịch trạm đuổi bắt Trịnh Hưng Hoài. Kẻ nào cản trở, tiền trảm hậu tấu!"

Tào Quốc Công phấn chấn nói: "Đúng, Bệ hạ thánh minh!"

Xuất cung, Ngụy Uyên bước nhanh đuổi theo Vương thủ phụ. Hai vị quyền thần không cưỡi xe ngựa, sóng vai đi tới.

Cảnh tượng này, trước mắt chư công, có thể gọi là một cảnh tượng. Nhiều năm về sau, vẫn đáng để hồi vị.

"Ta khuyên qua Trịnh Hưng Hoài, đáng tiếc hắn là người tính tình bướng bỉnh." Ngụy Uyên thanh âm ôn hòa, sắc mặt như thường.

"Hắn nếu không bướng, năm đó cũng sẽ không bị lão thủ phụ đẩy đến Tái Bắc." Vương thủ phụ cười lạnh nói: "Thật là một kẻ ngu xuẩn."

Cũng không biết là đang mắng Trịnh Hưng Hoài, vẫn là chửi chính mình.

Ngụy Uyên thản nhiên nói: "Lần trước ta suýt chút nữa bắt được Khuyết Vĩnh Tu trong cung, nhưng để hắn chạy thoát. Ngày thứ hai chúng ta lùng bắt toàn thành, vẫn như cũ không tìm được. Khi đó ta liền biết việc này không thể làm trái ý."

Vương thủ phụ bình tĩnh nói: "Cũng không phải chuyện xấu. Chư công có thể đồng ý ý kiến Bệ hạ là bởi vì Trấn Bắc Vương đã chết. Hiện tại Khuyết Vĩnh Tu còn sống trở về, có một số người sẽ không đồng ý. Đây là cơ hội của chúng ta."

Ngụy Uyên lắc đầu: "Chính bởi vì Khuyết Vĩnh Tu trở về, mới khiến những người đó thấy được hy vọng 'lật lại bản án'. Chỉ cần phối hợp Bệ hạ, án này liền có thể định được. Mà một khi đã định được, Khuyết Vĩnh Tu là một đẳng Công tước, con cháu công thần khai quốc, lại muốn đối phó hắn liền khó khăn rồi."

Trầm mặc chỉ chốc lát, hai người đồng thời hỏi: "Hắn có phải đã uy hiếp ngươi không?"

Dịch trạm.

Trong phòng truyền đến tiếng hắng giọng. Trịnh Hưng Hoài mặc y phục thường ngày màu lam, ngồi bên cạnh bàn, tay phải đặt phẳng trên mặt bàn.

Một vị bạch y thuật sĩ đang bắt mạch cho hắn.

Một lúc lâu sau, bạch y thuật sĩ thu tay lại, lắc đầu:

"Tích tụ thành bệnh, cũng không có vấn đề gì lớn. Uống mấy thang thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏi. Bất quá, Trịnh đại nhân vẫn là sớm cởi bỏ gánh nặng tinh thần đi, bằng không bệnh này sẽ còn quay lại tìm ngươi."

Vợ chồng Trần Hiền nhẹ nhàng thở ra, rồi lại tiếp tục thở dài.

Bệnh thì nhẹ, không khó chữa, cái khó chữa chính là tâm bệnh của Trịnh đại nhân.

Trịnh Hưng Hoài không có trả lời bạch y thuật sĩ, chắp tay: "Đa tạ đại phu."

"Đừng có vẻ không coi ai ra gì như thế." Bạch y thuật sĩ của Ty Thiên Giám tính cách cao ngạo, chỉ cần không bị bạo lực áp bức, từ trước đến nay có chuyện gì là nói thẳng:

"Ngươi cũng không tính quá già. Nói thẳng không tim không phổi, có thể sống thêm mấy năm. Nếu không thì, trong vòng ba đến năm năm, ngươi còn muốn bệnh nặng một trận; nhiều nhất mười năm nữa, ta liền có thể đến mộ phần ngươi dâng hương rồi."

Vợ chồng Trần Hiền mặt đầy không vui.

Trịnh Hưng Hoài tựa hồ đã chứng kiến sắc mặt của bạch y thuật sĩ, không trách tội hay tức giận, ngược lại hỏi: "Nghe nói Hứa Ngân La và Ty Thiên Giám tương giao tâm đầu ý hợp sao?"

Bạch y thuật sĩ cười khẩy một tiếng: "Ta biết ngươi định giở trò gì. Hứa công tử là quý nhân của Ty Thiên Giám chúng ta. Nhưng mà, ngươi nếu là muốn thông qua hắn để gặp Giám Chính, thì đừng có mơ. Ty Thiên Giám không can thiệp chuyện triều đình, đây là quy củ."

Trịnh Hưng Hoài đang định nói thêm, liền nghe bạch y thuật sĩ nói bổ sung: "Hứa Ngân La đã sớm đến Ty Thiên Giám cầu rồi. Nếu con đường này thông được, còn cần ngươi nói sao?"

Hắn... hắn đã đi qua Ty Thiên Giám... Trịnh Hưng Hoài thần sắc phức tạp. Trong sứ đoàn hồi kinh, chỉ có Hứa Ngân La vẫn luôn bôn tẩu vì việc này.

Những người khác trở ngại tình thế, đều lựa chọn trầm mặc.

Đang nói chuyện, tiếng bước chân dồn dập từ tầng dưới truyền đến, tiếp theo là tiếng gầm giận dữ của Triệu Tấn: "Các ngươi là nha môn nào, dám xông vào dịch trạm Trịnh đại nhân ở..."

Trịnh Hưng Hoài và đám người chạy ra khỏi phòng, vừa lúc trông thấy Tào Quốc Công một thân nhung trang, vung vỏ đao hung hăng vả vào mặt Triệu Tấn, đánh nát hàm răng đang hé mở của hắn.

Ngân La của nha môn Đả Canh Nhân, mang theo mấy tên đồng la chạy ra khỏi phòng, quát: "Dừng tay!"

Phân phó đám đồng la kiềm chế Triệu Tấn đang nổi giận, vị ngân la kia trừng mắt cảnh cáo: "Đây là cấm quân trong cung!"

Triệu Tấn sắc mặt cứng đờ.

Đề xuất Voz: Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

link bài trên baidu nè https://baike.baidu.com/item/%E5%A4%A7%E5%A5%89%E6%89%93%E6%9B%B4%E4%BA%BA%E4%B9%8B%E8%AF%B8%E5%A4%A9%E4%B8%87%E7%95%8C/59808367

Ẩn danh

Trần Sơn

Trả lời

1 tháng trước

ad ơi, hình như còn phần Thiên Ngoại Chư Thiên mười mấy chap nữa nha,

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa có đâu ta. Bạn gửi link mình dịch cho.

Ẩn danh

Trần Sơn

1 tháng trước

https://wap.faloo.com/booklist_1413227.html ad xem thử phải này không, mình nhớ có bản điện tử nên ko leak dc nhưng thấy trên này

Ẩn danh

Huy Thắng Đào

Trả lời

1 tháng trước

Admin ơi còn 2 phiên ngoại 6 với 7 ông đăng nốt được không ông

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bạn tìm được không gửi link mình dịch cho. Nọ tìm mãi mới được phiên 4 5.

Ẩn danh

Triều Đặng bửu

1 tháng trước

Xin link với b

Ẩn danh

Do Quang Vu

1 tuần trước

Cho mình xin link với

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 95 thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Kêr Văn Thân

Trả lời

1 tháng trước

Chap 37 lỗi thiếu nửa chap rồi ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok

Ẩn danh

Hidemeto Nue

Trả lời

3 tháng trước

Phiên ngoại còn không ad ơi

Ẩn danh

Khoa Trần Anh

Trả lời

7 tháng trước

Ngoài 3 phiên ngoại ra còn nữa ko ad ?

Ẩn danh

Lê Anh Mai

4 tháng trước

Đây phiên ngoại 5 rồi mà bạn =))