Diệp Bất Phàm cười nói: "Ta là Y Tiên, ngươi lấy thứ khác lừa ta thì cũng thôi đi, đằng này lại dùng thương thế, ngươi nghĩ không bắt mạch thì ta không nhìn ra được sao?"
"Chuyện này..."
Âm mưu bị vạch trần, Lý Đạo Nhiên vẫn có chút xấu hổ.
"Lão đầu, lần này ông đúng là chịu chơi lớn rồi, tự đánh cho mình nửa sống nửa chết, còn nhịn uống rượu ba bốn ngày, rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Làm gì ư? Còn không phải tại ngươi hại!"
Lý Đạo Nhiên nhanh chóng hết ngượng, giật lấy vò rượu rồi tu ừng ực.
Lần này Diệp Bất Phàm cũng không ngăn cản, để cho lão một lần uống cho đã.
"Sảng khoái! Thật là sảng khoái! Mấy ngày nay làm lão già ta đây thèm chết đi được."
Lý Đạo Nhiên một hơi uống cạn vò rượu, sau đó ném vỡ tan tành.
"Đều tại ngươi, tên tiểu tử nhà ngươi, trộm mất trái tim của cháu gái ta. Từ sau khi ngươi đi, đừng nói là tìm nam nhân, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm.
Thoắt cái đã hơn hai mươi năm rồi, không có gì thay đổi. Ta khuyên khô cả nước bọt, nói mòn cả lưỡi cũng vô dụng.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, đằng này mấy hôm trước nó lại đột nhiên đòi xuất gia làm ni cô. Đây chẳng phải là muốn lấy cái mạng già của ta sao!
Hết cách, ta mới phải dùng đến khổ nhục kế.
Ngươi tưởng ta diễn cho ngươi xem sao? Nếu không phải ta kéo lại, Thanh Trúc đã sớm bỏ đại học Thủy Mộc, tự mình lên chùa làm ni cô rồi!"
"Ờ... cái này..."
Diệp Bất Phàm cạn lời, nhất thời không biết phải đối đáp ra sao.
Món nợ tình cảm năm đó thiếu quá nhiều, hai mươi mấy năm trôi qua, con trai con gái một đống, thế mà bên này vẫn còn nợ chưa trả xong.
"Ta không cần biết, tóm lại hôm nay ngươi đã đến thì phải chịu trách nhiệm, ngươi nói đi, có cưới cháu gái ta không?"
"Chuyện này..."
Diệp Bất Phàm lòng đầy khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
"Bớt cái này cái nọ với ta đi, hôm nay cho ta một câu trả lời dứt khoát, nếu không đồng ý, lão già này sẽ chết ngay trước mặt ngươi."
Lý Đạo Nhiên nói xong liền lôi ra một sợi dây thừng buộc lên xà nhà, nhón chân chuẩn bị treo cổ.
"Thôi được rồi, được rồi, lão đầu, ông đừng quậy nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
Diệp Bất Phàm búng ra một tia lửa đốt đứt sợi dây, nhưng quả thực có chút đau đầu.
Hắn bẻ ngón tay nói: "Ngươi xem, ba người này đều là con gái của ta, phía sau còn có mấy chục đứa nữa, thê tử của ta hiện tại cũng có hơn hai mươi người rồi..."
Lý Đạo Nhiên cắt ngang: "Bớt nói nhảm đi, đã nhiều như vậy rồi, thêm một đứa cháu gái của ta thì có sao!"
"Nhưng như vậy sẽ thiệt thòi cho Thanh Trúc!"
"Nói bậy, ta còn chưa thấy thiệt thòi, ngươi lấy đâu ra mà thiệt với thòi, thế nào cũng còn hơn đi lên chùa làm ni cô..."
"Lão đầu, sao có thể như vậy được, dưa ép chín không ngọt..."
"Ngọt hay không không quan trọng, quan trọng bây giờ là giải khát, trước tiên phải giữ được cháu gái ta không xuất gia đã..."
Lý Đạo Nhiên từng bước ép sát, không hề nhượng bộ: "Ngươi nói đi, có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý, một là giết ta đi, hai là ta tự chết.
Tóm lại, lão già ta không sống nữa, đều là do ngươi ép!"
"Ờ..."
Diệp Bất Phàm dù có tu vi hủy thiên diệt địa, nhưng đối mặt với chiêu thức làm mình làm mẩy, dọa chết dọa sống này của lão nhân, thật sự không nghĩ ra được đối sách nào hay ho.
"Lão đầu, như vầy đi, chúng ta suy nghĩ thêm một chút được không?"
Hết cách, hắn đành dùng đến kế hoãn binh, nhưng Lý Đạo Nhiên căn bản không ăn chiêu này.
"Còn suy nghĩ cái con khỉ, ngươi chữa thương cho ta xong rồi, rượu ta cũng đã uống rồi, bệnh này không giả vờ được nữa.
Ngươi không đồng ý thì Thanh Trúc sẽ đi làm ni cô, hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời."
"Chuyện này..."
Diệp Bất Phàm đồng ý không được, mà không đồng ý cũng không xong, đúng lúc này một giọng nói thô lỗ, hung bạo vang lên giữa không trung.
"Nhân tộc của đại học Thủy Mộc mau cút ra đây cho ta!"
Mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn, đó là phiền phức đã tìm tới cửa.
Diệp Bất Phàm lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Chuyện này để sau, chúng ta ra xem tình hình thế nào đã."
Nói xong, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất tại chỗ, Lý Đạo Nhiên và những người khác đều theo sau.
Đại học Thủy Mộc lúc này đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Bao nhiêu năm qua, với tư cách là học viện có địa vị cao nhất toàn bộ Côn Luân đại lục, ngày thường ngay cả một người gây rối cũng không có, hôm nay lại gặp phải phiền phức lớn nhất – Thú triều.
Đúng vậy, chính là Thú triều. Thông thường chỉ những nơi gần khu vực Yêu thú tập trung mới gặp phải tình cảnh này, nhưng hôm nay đại học Thủy Mộc lại thực sự đối mặt với nó.
Giờ phút này, toàn bộ học viện đã bị vô số Yêu thú bao vây, hơn nữa đẳng cấp rất cao, cấp bậc thấp nhất cũng từ lục giai trở lên, con nào con nấy đều tỏa ra hơi thở của biển cả.
Thì ra chúng đều đến từ Yêu Minh Hải. Điều đáng sợ là đẳng cấp của chúng cực kỳ cao, có một trăm con đạt đến thập giai, mười con ở đỉnh phong, ba con cầm đầu thậm chí chỉ còn cách Độ Kiếp phi thăng một bước chân.
Chúng lần lượt là Bá Ngạc Yêu Vương, Kim Văn Huyền Băng Quy và Tam Đầu Cửu Trảo Chương Ngư Thú.
Đại học Thủy Mộc cách Yêu Minh Hải gần cả triệu dặm, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày phải đối mặt với nhiều Yêu thú đến vậy.
Thêm vào đó, bao năm không có phiền phức tìm đến cửa nên mọi người đều quen thói lơ là, không hề phòng bị, thậm chí ngay cả Hộ tông đại trận mà Diệp Bất Phàm bố trí cũng chưa kịp khởi động.
Khi tiếng chuông báo động vang lên, vô số Yêu thú đã hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của học viện.
Tam Đầu Cửu Trảo Chương Ngư Thú không hóa thành hình người mà hiện nguyên bản thể lơ lửng giữa hư không.
Ba cái đầu to lớn như quả núi nhỏ, chín cái xúc tu khổng lồ không ngừng co duỗi quanh thân, toàn thân tỏa ra uy áp cực lớn.
"Ai là người có quyền quyết định ở đây, cút ra đây cho bản vương!"
"Kẻ nào dám xâm phạm đại học Thủy Mộc của ta!"
Theo một tiếng hét giận dữ, một bóng người bay vút lên, chính là Lý Thanh Trúc đang giữ chức Phó Viện trưởng.
Những năm qua khổ tâm tu luyện, cộng thêm tài nguyên vô tận mà Diệp Bất Phàm cung cấp, thực lực của nàng tiến bộ vượt bậc, nay đã là Độ Kiếp sơ kỳ.
Phía sau nàng, từng luồng khí tức mạnh mẽ cũng bùng nổ, các cường giả Độ Kiếp kỳ lần lượt tụ lại.
Trong số đó, thực lực của hai người là mạnh nhất, đã đạt đến Độ Kiếp đỉnh phong, chính là Lạc Thủy Hương và Tằng Bảo Liên năm xưa trốn thoát từ Thiên Đường Đảo.
Những người khác trong lứa đó đều đã phi thăng, năm đó thực lực của hai nàng thấp nhất, tuổi nhỏ nhất, nay được xem như hai vị trưởng lão hiếm hoi còn sót lại.
Mặc dù đây là đại học Thủy Mộc, dù chiếm ưu thế về số lượng, nhưng đại đa số đều là đệ tử có tu vi cấp bậc thấp, cường giả thực thụ so với Yêu Minh Hải thì yếu hơn rất nhiều.
Lý Thanh Trúc một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm, chân đạp hư không, tức giận nhìn đám Yêu thú trước mắt.
"Lũ các ngươi điên hết rồi sao? Không ở yên trong Yêu Minh Hải, chạy tới Thiên La Châu của chúng ta làm gì?"
Kim Văn Huyền Băng Quy nói: "Tiểu nha đầu, ngươi là ai? Có thể làm chủ được không?"
Lý Thanh Trúc thần sắc lạnh băng: "Ta là Phó Viện trưởng của đại học Thủy Mộc, mọi chuyện ở đây do ta làm chủ!"
Bá Ngạc Yêu Vương nói: "Tốt lắm, bản vương bây giờ thông báo cho ngươi, dẫn đám người của ngươi cút đi, sau này nơi này thuộc về Yêu Minh Hải của bọn ta!"
Thì ra, mục đích của đám Yêu thú Yêu Minh Hải phát động Thú triều là ở đây, hoàn toàn là vì nhắm vào Tiên linh khí nồng đậm của đại học Thủy Mộc.
Mấy triệu năm trước, chúng đều ngoan ngoãn ở trong Yêu Minh Hải, vì linh khí trên biển và trên đất liền không khác nhau là mấy.
Lũ Yêu thú bọn chúng thích hợp với biển hơn nên hoàn toàn không để ý đến lãnh địa của loài người.
Nhưng bây giờ thì khác, linh khí của Thiên La Châu nồng đậm hơn nơi của chúng quá nhiều, đám Yêu thú mạnh mẽ liền nảy sinh lòng tham, từ đó mới có lần Thú triều này.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Gia Tộc Ngư Nông Đến Thủy Đức Chân Tiên (Dịch)
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời2 tháng trước
Chương 59 hoàn toàn chưa dịch