- Em làm gì ngoài này vậy, mưa lạnh thế này sao không tìm chỗ trú chứ? Trời ạ, thật là...
Tôi lo lắng chụp vội cả hai chiếc áo mưa lên người Ngọc. Vội vã ôm cô ấy chạy nhanh vào khu chung cư trước mặt.
- Có lạnh lắm không? Mà sao lại đến vào giờ này? - Đứng chờ thang máy, tôi vừa nói vừa lấy tay vuốt nước mưa trên tóc và mặt Ngọc.
- Em mua ít đồ ăn qua cho anh, xuống taxi rồi mới nhớ là nhầm khu nên đành đi bộ một đoạn. Mà mấy khi được dầm mưa lạnh thế này đâu, hì hì.
- Rồi ốm nhăn ra lại khổ cái Nhi, mà xe em đâu sao không đi?
- À, hồi chiều em đi với anh Hoàng bên công ty Z (công ty của Trần Nam) có việc. Về đến giữa đường rồi mà thấy nhớ anh nên qua đây luôn.
- Hoàng... Là Trần Hoàng em trai anh Trần Nam phải không... Ừ, thôi được rồi lên nhà đã, hai đứa mình ướt như chuột rồi này.
Đồ ăn tôi đã mua trước đó, thêm cả Ngọc mang đến thành ra lại thừa. Mà dính gió dính mưa nên cả hai tắm táp xong cũng chỉ ăn qua loa rồi nằm ôm nhau... Sex... Nói chuyện. Thời gian này tôi liên tục bị KN "kéo" đi hết từ năm ra bắc. Vài chuyến bay trong một tuần, thậm chí là trong ngày đã trở thành thói quen như cơm bữa. Sắp đến ngày mở thầu dự án mà công ty X chúng tôi theo đuổi, một trong những dự án có thể coi là quan trọng nhất năm. Nên hiển nhiên những vấn đề chuẩn bị xung quanh nó đều phải được lên danh sách thực hiện chu toàn. Cả những nguyên tắc theo quy định lẫn những nguyên tắc theo "luật ngầm" đều không sai khác.
- Anh đang có chuyện gì à, hôm nay em thấy anh khang khác. - Ngọc nằm tựa cằm trên ngực tôi thủ thỉ.
- Anh xin lỗi, nay anh hơi mệt... Haizz. Ngọc này, em nghĩ hồ sơ dự thầu bên mình đưa mức giá như vậy liệu có ổn không?
- Ài, kêu mệt mà nói tới nói lui lại nhắc chuyện công việc là sao... - Ngọc thôi mơn trớn da ngực tôi, với tay tới ly bordeaux bên cạnh rồi lại lười biếng nằm phủ phục trên người tôi như cũ.
- Buổi họp điều phối dự án lần chót vừa rồi, anh thấy đa phần đều băn khoăn ở khoảng giá. Giá vậy có vẻ hơi cao.
- Anh cũng thấy cao à... Tiếc là đa số cổ đông lại ủng hộ phương án nâng mức giá thầu của chú Luân (bố Trường). Có thể do cổ đông tin tưởng đối thủ trực tiếp chỉ có mình Y (công ty Gia Huy) đủ thực lực. Trong khi kinh nghiệm đấu thầu thì ta lại nhỉnh hơn họ.
- Ông Luân đưa ra kế hoạch huy động vốn tương đối thuyết phục nên các cổ đông có vẻ ngả theo hơn là đề xuất hạ mức giá của anh Nguyên.
- Vì chuyện này mà mấy hôm nay anh với anh ấy chạy ngược chạy xuôi phải không?
- Cứ mỗi một nấc giá tăng lên là lợi thế lại giảm, haizzz... Chẳng hiểu nổi mấy tay cổ đông nghĩ gì nữa.
- Thôi nào, anh đấy... Từ lúc nào mà toàn xem công việc hơn em vậy. Anh mà cứ hờ hững như hôm nay là em bỏ đấy, hừ.
Ngọc trườn lên, mạnh bạo "chiếm cứ" môi tôi. Cả cơ thể nóng bỏng bên trên cứ dền dứ vận động, cọ xát không ngừng khiến cho sự căng cứng trong tôi dần dần chịu khuất phục.
...
Một tuần sau đó, dù bận bịu với giai đoạn nước rút của dự án nhưng tôi vẫn xin nghỉ. Theo kế hoạch đi Bắc Giang thăm anh Dũng. KN có chút chần chừ nhưng sau cùng vẫn đồng ý với ngày phép đó. Đoạn lại tiếp tục đăm chiêu với đống hồ sơ giấy tờ trên máy tính cũng như bàn làm việc. Chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn mở thầu nên không quá khó hiểu với vẻ căng thẳng đó của KN.
Chuyến đi thương lượng mua bán gỗ của anh Mạnh là việc riêng nên tôi không can dự mà chủ động bắt xe riêng đến địa điểm hẹn trước ở Yên Phong. Hai anh em chạy một mạch qua địa phận thành phố Bắc Giang vài chục km tới lộ giới mà anh Dũng đã chỉ dẫn. Vùng đồi núi xa lạ này bản thân anh Mạnh cũng không chắc chắn nên đành gửi ô tô để bắt xe ôm tới lộ trình kế tiếp. Tuy nhiên điều kỳ lạ là một vài lái xe ôm quanh đó vừa nhìn địa chỉ đã tỏ vẻ băn khoăn.
- Chỉ vào gặp người quen thôi, không cần vào tận nơi đâu.
Anh Mạnh có vẻ đã hiểu ra vấn đề. Người đàn ông đó nghe vậy liền dẫn chúng tôi đến một tốp xe ôm khác nằm cách đó không xa, gọi ra hai "lái".
- Vào thăm người quen thôi chứ gì, 300k/xe.
Cuối cùng cũng có hai ''lái'' đồng ý đưa chúng tôi đi tiếp hành trình. Hai chiếc Win sờn cũ nổ máy bình bịch đưa chúng tôi tiến sâu vào trong sơn lộ. Men theo con đường xấu gồ ghề, đầy đất đá lởm chởm. Tới mấy đoạn dốc cao, tôi hú hồn khi chiếc xe vừa đổ lưng chừng lưng dốc thì bị tuột thắng cắm đầu xuống con dốc đứng. May mắn là tôi kịp nhảy xuống níu chiếc xe khỏi lao vào một hốc nhỏ bên hẻm núi. Cả "lái" và khách nhìn nhau cùng thở phào. Vừa đi vừa nói chuyện tôi mới biết, thì ra người xe ôm chở mình là một thợ hồ từng xây nhà và tường rào cho một ông trùm ma túy đã bị bắn hạ vài năm cách đây. Tôi không rõ anh ta nói thật hay ba hoa, cũng có thể chỉ là nghe lại từ lời người khác. Nhưng phần trăm sự thật trong những câu chuyện anh ta kể về vùng tội phạm quanh mấy dải đất miền núi phía Bắc này, hẳn là không ít.
Đi sâu vào trong sơn lộ thêm vài phút, chúng tôi dần tiếp cận một vùng thung lũng. Thấp thoáng đã có vài mái nhà lấp ló hiện ra trong tầm mắt. Những mái ngói đỏ chen trong màu nâu của gỗ. Tạo nên một vẻ hoang sơ nhưng cũng rất đỗi bình yên.
- Chỉ đi được đến đây thôi, vào sâu bên trong nữa là phải đi bộ rồi.
Hai lái xe ôm dừng lại nói với chúng tôi khi bên vệ đường trước mặt là một hàng dài năm, sáu vỏ chai thủy tinh sơn trắng chữ "xăng". Hai chiếc Win vừa quay đầu chạy khuất bóng, đã có bốn, năm thanh niên từ men lộ bước lại gần và hỏi bằng thái độ rất lạnh lùng.
- Đi đâu?
- Thăm người quen. - Anh Mạnh thản nhiên đáp.
- Tên gì?
- Dũng "mọt Na Rì".