Mấy thanh niên nhìn nhau một hồi, gật đầu rồi ngoắc tay ra hiệu chúng tôi đi theo.
Đi một vòng qua hết mấy mái nhà ngói đỏ lúc trước thì có một lối mòn như sợi chỉ kéo dài từ men lộ xuống tới tận sâu rìa thung lũng. Tốp thanh niên chia làm hai trước - hai sau, kèm chúng tôi ở giữa. Không ai nói với ai câu nào trong suốt quãng đường đi qua những lối mòn độc đạo. Chẳng rõ anh Mạnh thế nào chứ tâm trạng tôi lúc này khá căng thẳng. Dù đã xưng tên danh anh Dũng đầy đủ nhưng thái độ của bốn gã thanh niên vẫn dè chừng, không mấy thân thiện. Làm tôi đôi lúc dấy lên nghi ngại không rõ họ có thật là người của anh Dũng hay không...
Một ngôi nhà gạch phía xa dần dần hiện ra trước mắt, bao xung quanh là vài ngôi nhà sàn khác nhỏ hơn. Đi qua thêm vài khúc rẽ, cuối cùng tôi mới được thở phào thực sự khi nhận ra dáng anh Dũng đang đứng chờ sẵn từ xa.
- Hai anh em đi có vất vả lắm không!!! - Anh Dũng bước ra đón, vừa cười vừa khoác vai hai anh em.
- Lên thăm anh em phải gian nan mới có ý nghĩa chứ, haha.
Cả anh Mạnh và tôi đều cao hứng nói cười. Bốn thanh niên ban nãy mặt mũi lúc này mới chịu giãn ra. Tất nhiên anh Mạnh hiểu đó là một phần cảnh giác theo nhiệm vụ nên cũng không có gì chấp nhất.
...
Chuyến đi từ sáng đến giờ đã quá trưa nên mấy anh em ngồi nhậu luôn. Giữa vùng sơn cước nên đặc sản thú rừng và rượu rắn lại trở thành những món bình thường, dân giã. Anh Dũng sống ở đây điều kiện sinh hoạt rất tốt, gần như không thiếu thứ gì cả về vật chất lẫn "quân xanh, quân đỏ". Nhưng tôi hiểu mọi công việc, hoạt động giờ đây của anh sẽ phải chịu một phần chi phối của hội Cái. Dù sao nghe anh kể thì đó cũng từng là tổ chức dung dưỡng cho quá khứ của anh thời còn đào vàng một dải Bắc Kạn.
Ba anh em lai rai, ngồi nói rất nhiều chuyện xưa, bàn cả những chuyện sắp tới. Tôi phần vì một mớ công việc còn đang chờ ở nhà. Phần vì hiểu hai anh còn một số việc riêng mật thiết cần bàn với nhau nên chủ động rời bàn nhậu đi nghỉ trước.
Lên đến tầng hai ngôi nhà, nhìn đám "quân xanh đỏ" ra vào mấy ngôi nhà sàn xung quanh. Nền nhà nào cũng chất đầy những cây gỗ to đã được đánh dấu, chắc chỉ chờ chuyển đi đến một bãi tập kết khác. Từ thành thị xô bồ đi đến vùng thung lũng hoang sơ này nhưng cảm giác mệt mỏi, căng thẳng vẫn chiếm hữu lấy tôi. Có lẽ người đâu quen đấy, nghề nào trí ấy thật. Để sống một cuộc sống như anh Dũng, với tôi chắc khó có thể. Có quá nhiều rủi ro trong đặc thù công việc của anh ấy. Thứ "hàng" được hội Cái phân phối mà bác Thiệu (bác anh Mạnh) từng đề cập trong cuộc nói chuyện khi xưa. Tôi đã mập mờ đoán ra nó là thứ hàng gì, mức độ ghê gớm chắc chắn phải xếp đầu bảng. Và Bắc Giang thực chất cũng chỉ là một trong những điểm chung chuyển từ Điện Biên, Sơn La về đến thủ đô và phân tán đi các tỉnh đồng bằng miền Bắc.
Anh Dũng trước sau vẫn nhất mực quan điểm "ngoài luồng" nhưng hiện tại lại đang chịu hoàn toàn sự giám sát của hội Cái thì điều bác Thiệu lo lắng về một ngày anh Dũng bị buộc trở thành đầu nậu phân phối thứ hàng đó về miền xuôi hoàn toàn có thể xảy ra. Đến lúc ấy những mạng lưới cũ của anh Dũng có quan hệ tới bác Thiệu ở hôm nay khả năng cũng sẽ phải chịu ít nhiều liên đới.
Càng nghĩ chỉ càng thêm mệt mỏi, phức tạp. Trên hết là sự lo lắng cho tương lai của anh em, người thân của mình. Ánh nắng chói chang giữa đại ngàn chiếu thẳng vào mắt. Nhắm mắt lại, tôi buông trôi suy nghĩ, cố giãn cái đầu đang căng căng nãy giờ để tìm đến giấc ngủ trưa...
...
Trở về sau chuyến thăm anh Dũng một ngày, tôi lại tiếp tục nhiệm vụ hỗ trợ KN những ngày cuối trước hạn nộp hồ sơ dự thầu. Anh Dũng biết tôi ham công tiếc việc nên tặng hẳn ba chai rượu không rõ ngâm bằng thứ gì. Chỉ biết theo lời anh ấy thì nó rất tốt cho người hay thức đêm và lao trí. Khi nào hết chỉ cần gọi cho anh là sẽ có người chuyển đến tận tay.
Bốn ngày sau, lễ mở thầu dự án cuối cùng cũng đến. Ngày dự thầu tôi không đi cùng KN, chỉ có anh ấy, tay Trường cùng một vài vị trí khác trong công ty tham dự. Những công ty gửi thầu hiển nhiên trong nội bộ đều đã biết rõ từ trước. Đối thủ chính suy cho cùng chỉ có Y và phần nào đó là Z. Tất cả các động tác "chân trong - chân ngoài - luật ngầm - hành lang - bôi trơn" đều phải được thực hiện từ trước ngày mở thầu. Nay hồ sơ đã gửi xong thì chỉ còn chờ kết quả đấu thầu nữa mà thôi.
...
KN gọi điện rủ tôi đi liên hoan sau lễ mở thầu mà có biết đâu tôi cũng đang tự thưởng cho mình một buổi liên hoan nho nhỏ với đám bạn tại ngôi nhà mới của Xuân và Ly.
- Họp lớp đại học vậy chắc Trà cũng đến phải không?
- Oh... Tất nhiên là phải đến chứ anh.
- Ừm, vậy cứ vui vẻ đi nhé, có uống say mai nghỉ làm cũng được. Đợt dự án này cậu cũng vất vả nhiều rồi. Thế nhé.
- Vâng, em chào anh.
Kết thúc cuộc điện thoại nhưng những khó hiểu về sự quan tâm ngày một nhiều hơn mà KN giành cho Trà không vì vậy mà chấm dứt.
- Sao thế Tuấn, "sếp" Nguyên lại gọi đi đâu à? - Trà vừa bỏ con tôm vào bát tôi vừa hỏi.
- À... Không, anh ấy gọi cũng định rủ mình đi liên hoan. Xong đợt thầu này rồi chắc sắp tới sẽ nhong nhan hơn chút.
- Vậy à, thảo nào mà tối qua anh ấy lại mời mình cafe.
- Anh Nguyên ư... Tối qua rủ Trà cafe à?
- Ừ, mà mình thấy hơi ngại nên không nhận. Dù gì cũng chỉ mới quen biết chưa lâu, lại là sếp của Tuấn nữa nên... - Trà ngập ngừng.
- Là sếp của mình thì sao chứ...
- Nói chung là không nên... Hì.
Trà có ý né tránh vấn đề nên tôi cũng chẳng đeo bám. Thầm nghĩ có lẽ chỉ có nước công khai chuyện tình cảm với Ngọc thì Trà mới có thể thanh thản buông tay thứ tình cảm cố chấp trong lòng mà cô ấy giành cho tôi bấy lâu nay.
- Kìa lên bia đi chứ, hai đứa này nãy giờ toàn ngồi ăn mảnh kìa. Xuân chó đâu, bắt thằng Tuấn uống hai vòng đê.
Đám Phong, Hùng, Kiên, Thảo trưởng huơ huơ tay "bức xúc". Mấy thằng này thi thoảng tôi vẫn gặp chúng nó nhưng lác đác lắm. Ra trường đi làm đã gần ba năm, mỗi thằng mỗi việc, mỗi con đường riêng nhưng đều chung một biến số là "bận bịu". Ngoài mấy trận bóng "kỷ niệm khoa" hay mấy dịp lễ tết tất niên ra thì họp mặt nhau được đông đủ vào ngày thường thế này thực sự là rất hiếm.
...