Như thể không còn tin vào mắt mình, tôi lùi hẳn người về phía sau, cảm giác toàn thân rã rời, không còn là của mình nữa… Bé My… lẽ nào em lại chính là em ruột của Ly? Nhưng tại sao ban đầu con bé không nhận mà lại nói là em họ? Còn bác Q, bác ấy cũng chẳng hé răng nửa lời với tôi, vậy rốt cuộc là vì lý do gì?
– Choảng…!!
Tay tôi vô tình quơ trúng cái bình bông trên kệ lúc nào không hay. Âm thanh "choảng" vang lên đáng sợ, những mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt sân khiến tôi chợt bừng tỉnh. Lúc này, bác Q và bé My đã chạy ra từ bao giờ, và như một lẽ tự nhiên, cả hai người đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
– Ũa, anh N…
– Ơ… cháu N hả… Sao cháu lại… ừm… – Bác Q liếc nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình hoa, dường như cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
– ……………
Còn tôi, tôi không biết phải nói gì, chỉ im lặng. Tay chân tôi bủn rủn, không sao cất lên nổi. Tôi ước gì những gì mình vừa nghe không phải là sự thật. Không, sao có thể… Bé My… sao có thể… là em gái của Ly được…
– Anh không sao chứ anh N? Sao anh im re thế? Có chuyện gì vậy? Anh nói gì đi chứ, anh N! – Bé My chạy lại lay mạnh người tôi, mắt con bé nhòa đi, như sắp khóc.
– ……………….
– Thôi, hai đứa vào nhà đi, để bác dọn chỗ này cho. Ngoài này lạnh lắm đấy. My, con dẫn anh N vào nhà đi…
– Dạ, đi thôi anh…
Bé My gật đầu rồi dìu tôi vào phòng khách…
– Anh ngồi đây đi, để em lấy thuốc sức cho…
Đợi tôi ngồi xuống ghế sofa, con bé mới chạy vào bếp lấy bông và thuốc đỏ. Nhìn con bé vẫn còn yếu ớt, đi đứng còn khó khăn mà vẫn lo cho tôi nữa…
– Anh xích lại đây tý đi, ngồi xa thế sao em bôi thuốc được…
– ………………..
– ……………………….
– ……………………..
Quen bé My hơn một tuần mà đến bây giờ tôi mới nhận ra con bé giống em Ly như hai giọt nước. Vẫn đôi gò má cao, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn không tì vết, cả mùi hương trên người nữa, cả ánh mắt, đôi môi đỏ mọng mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn tan chảy trong đó… Tất cả mọi thứ đều giống nhau đến lạ kỳ… Vậy mà tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều muộn màng này?
– Em… anh hỏi… một câu này được không?
– Sao… anh…
– …………..
– ………………..
– …À không, không có gì…
Tôi khẽ lắc đầu, cười nhạt nhẽo rồi chạy nhanh ra khỏi nhà, mặc cho cơn mưa nặng hạt đổ ào xuống phố biển. Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi người đều cố gắng lừa dối tôi? Cả em, người con gái tôi yêu hơn cả bản thân mình, chỉ nói một câu rồi rời xa tôi mãi mãi. Lẽ nào với em, tình cảm bao nhiêu năm nay chỉ là con số không tròn trĩnh hay sao?
…………………………..
Tôi chạy đi, mặc cho cơn mưa táp vào đau rát. Dường như mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không thể chấp nhận được, cả chuyện hai chị em Ly và My. Tôi sợ, tôi sợ chuyện đó sẽ lặp lại y hệt như năm năm về trước, cái ngày mà ba mẹ Ly ly hôn. Một người con gái cũng hứa là sẽ quay lại, nhưng rốt cuộc lại rời xa tôi mãi mãi… Tôi sợ, tôi sợ cơn ác mộng đó lại kéo đến cuộc sống của tôi một lần nữa…