Logo
Trang chủ
Chương 45

Chương 45

Đọc to

Trước khi đi vào chương này, mình thật sự rất cảm ơn mọi người. Cảm ơn vì những tình cảm mà mọi người đã dành cho mình trong suốt thời gian qua. Mình sẽ cố gắng, nỗ lực hết mình để câu chuyện này kết thúc một cách tốt đẹp nhất. Mình không dám hứa trước điều gì, chỉ biết cố gắng để viết chương cho thật tốt. Có lẽ những chương mình viết ra sẽ là câu trả lời thỏa đáng nhất, chứ không phải chỉ biết hứa suông. Một lần nữa xin cảm ơn vì tất cả...

"Đôi khi cuộc sống chỉ là một trò đùa của tạo hóa, bạn à..."

Cũng vào một ngày cuối thu 5 năm về trước, khi đó tôi chỉ là một cậu nhóc 12 tuổi. Dường như việc được sinh ra trong một gia đình khá giả, bố làm công an, mẹ làm giáo viên, khiến tôi có cảm giác cuộc sống toàn màu hồng, không còn để ý gì đến mọi thứ xung quanh của ai khác nữa. Tôi còn quá non nớt để hiểu rằng cuộc sống không quá đơn giản như cái thế giới nhỏ bé của tôi lúc ấy...

Tôi đâu có biết rằng, ngay bên cạnh tôi, có một gia đình đã trải qua biết bao nhiêu nước mắt, đau khổ, rồi bao nhiêu tai họa liên tiếp ập đến...

Năm đó công ty ba Ly làm ăn thua lỗ, đến mức gần phá sản. Ngày nào tôi qua nhà Ly chơi đều thấy ba mẹ Ly cãi lộn, chửi bới nhau. Những lúc đó tôi chỉ thấy chị em Ly ôm nhau mà khóc. Rồi không lâu sau đó thì ba mẹ Ly làm đơn ly hôn... Ngày nhìn hai bác ấy ra tòa, tôi còn ngây ngô hỏi mẹ...

- Tại sao bác Q với bác T phải ly hôn vậy mẹ? Rồi con nghe họ nói gì mà em của Ly không còn ở đây nữa, mà không ở đây thì em ấy đi đâu?

Mẹ tôi lúc ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ xoa đầu tôi rồi bảo:

- Mẹ không biết, khi nào lớn lên một chút nữa, con sẽ tự hiểu...

Ừ, mẹ tôi nói đúng, giờ thì tôi đã hiểu, hiểu thế nào là cảm giác mất đi người thân nó đau đớn đến như thế nào. Ngày em gái của Ly đi cũng là một ngày mưa, mưa to đến nỗi trắng xóa cả phố biển. Tôi chỉ nhớ lúc đó... lúc đó em ấy xòe bàn tay bé nhỏ ra dí vào tay tôi vài cây kẹo, rồi nói trong dòng nước mắt nóng hổi:

- Cho anh nè... hức... anh để dành ăn dần nha, sau này không còn ai mua kẹo cho... anh ăn nữa... đâu... hức... hu...

- ...............

- ...............

- ...............

Rồi... 5 năm về sau...

.... cũng vào một ngày mưa...

.......... em ấy lại quay về... nhưng người con gái tôi yêu lại rời xa tôi mãi mãi...

Tại sao vậy chứ? Tôi không hề dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình là sự thật. My chính là em gái ruột của Ly, đứa con gái nhẫn tâm rời xa tôi cách đây 5 năm về trước, đã hứa là sẽ quay về. Nhưng 5 năm, không phải là khoảng thời gian quá dài sao em? Nó xóa sạch hết những kí ức đẹp đẽ nhất trong lòng tôi... Và liệu... Ly có rời xa tôi mãi mãi như cái cách mà người con gái ấy đã làm cách đây 5 năm về trước hay không?

Tôi thực sự cần một câu trả lời... ngay bây giờ...

................................................

Tối hôm ấy, mưa rơi khá nặng hạt, dai dẳng vài tiếng đồng hồ mới tạnh hẳn, đến nỗi tôi cũng chẳng nhớ là hôm ấy mình về nhà bằng cách nào. Chỉ khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm vật ra giường, chân tay ê ẩm như không cất lên nổi...

- Mày nằm yên đi N, ốm ra đây rồi mà còn cử động lung tung... - Tiếng mẹ tôi quát tháo bên cạnh...

Tôi cố dùng sức chườn người dậy mà không được, đầu óc thì quay cuồng, đau như muốn nổ tung ra ngoài...

- Sao con về được... đây thế? - Tôi hổn hển vừa hỏi vừa thở hồng hộc.

- Bé My đưa mày về chứ ai, đi đâu mà về nhà quần áo ướt nhẹt, rồi mày xỉu xuống luôn, may mà có bác Q qua đây giúp. Mà mày ngồi yên đi, đừng có cử động, tao lấy cháo cho ăn rồi uống thuốc... - Mẹ tôi nói đoạn rồi quay xuống bếp...

- Mà... bé... My đâu... rồi mẹ...?

- Bé My hả? À, con bé mới về khi nãy, nhìn nó lo lắng cho mày còn hơn cả tao... - Mẹ tôi lắc đầu cười khổ sở...

Nghe mẹ nói vậy mà tôi còn thấy lo cho My hơn. Chiều qua con bé đã ốm thế rồi, còn chạy theo dầm mưa với tôi, lỡ đổ bệnh ra đó nữa thì ai mà lo cho chứ...

- Mày sao rồi N, khỏe chưa đấy? - Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ông anh mình chạy lên phòng hỏi được một câu tử tế...

- Suýt chết thôi anh... giờ thì cũng đỡ rồi... Bộ anh lo cho em hả? - Tôi cố cười trêu ổng.

- Lo cái đầu mày, ừm, mày thì ngon rồi, làm cả đêm cả nhà bị mất ngủ, đợi mày khỏi bệnh tao mới xử - Ổng giơ nắm đấm lên ngay...

Ông anh tôi lên giọng vậy thôi chứ thật tình ổng cũng lo tôi lắm, nửa đêm mà phải chạy ra ngã tư mua thuốc hạ sốt cho tôi. Mà hôm nay hình như ổng đi thử việc nên ăn mặc chỉn chu hẳn, khác xa so với thường ngày...

- Thôi, mày ăn cháo rồi uống thuốc, tao đi trước đây... - Nói rồi ông anh tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng luôn.

- Dạ, à, mà anh nè... - Tôi kêu với ổng lại.

- Gì mày...?

- Anh rảnh không? - Hỏi vậy thôi chứ tôi biết chắc là ổng không rảnh...

- Mày thấy tao có rảnh không mà hỏi... Chuyện gì thì nói lẹ đi, tao đang gấp...

- Thì sý anh qua nhà My coi con bé có làm sao không nha anh, hồi tối em nó cũng dầm mưa nên em sợ nó bị cảm... Với lại...

Tôi chưa kịp nói hết câu thì ông anh vội cắt ngang ngay..

- Biết rồi, mà mày lo cho cái thân mày trước đi. À quên nữa, có tin này, tao nghe nói tuần sau là Ly về đây đấy, mày liệu mà khỏi bệnh cho sớm, đừng để em ấy lo lắng, biết chưa...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em
BÌNH LUẬN