Logo
Trang chủ

Chương 145

Đọc to

Ngày 25/11.

Một ngày mát zời với cái lạnh sun hết cả xoăn của trời thu Hà Nội, à mà giờ thì thu cái gì nữa. Giờ sang mùa đông rồi các thím ạ. Và mùa đông này với mình sẽ không còn cô đơn nữa, mình đã có Linh để mà ôm, mà ấp, mà rủ đi ăn nầm nướng ngon tuyệt cú mèo, mà đặt những cái hôn nồng cháy lên môi, mà để đôi bàn tay sờ soạng, mà để trong đêm tối loạng choạng da thịt nó quấn lấy nhau. Đùa tí chứ mình trong sáng bm.

Hôm nay là chủ nhật, mình ngủ nướng tí cho nó sướng, mãi 7h30 mới thèm dậy. lò dò xuống nhà ăn sáng, may quá có cái bánh mỳ pate mẹ để dưới bàn, khợp tạm vậy. Mẹ thì ngồi xem TV với bố ở phòng khách, 2 ông bà rét chắc chả muốn đi đâu. Thằng nhõi em mình mới sáng đã đi chơi cùng mấy thằng bạn rồi, thôi kệ cho nó ra ngoài tí không ở nhà nhiều thành ngố rừng cmnl. Chào hỏi bố mẹ 1 2 câu, mình lên nhà mở máy ngồi type cho các thím. Vẫn cứ bình thường như cân đường hộp sữa, một tab Facebook và một tab JAV như mọi khi. Mà các thím cho hỏi luôn sao LX giờ đếu vào đc nhỉ.

Đag ngồi type rất chi là phấn khởi, cảm xúc tuôn trào, thì mình giật mình cái.

- Hù. Đố biết ai đấy. – Mình bị bịt mắt từ đằng sau, cơ mà ngửi thấy mùi của Linh ngay.
- Dám trêu anh hả? Anh đánh cho cái giờ? – Mình nói, gỡ gỡ tay em, nhanh không lộ cơ mật thì ăn cám.
- Hihi, anh H hâm. – Em quàng cổ mình.
- Sao anh nhắn tin, em bảo là chiều tối mới lên. – Mình tranh thủ tắt ngay mấy cái trình duyệt với cả Word.
- Em muốn làm anh bất ngờ mà hihi. Nhớ em không? – Linh cười, thỏ thẻ vào tai mình.
- Nhớ. Xì, ôm anh chặt vào. – Mình nói.
- Ơ, ai thèm ôm xì. Mà anh vừa viết cái gì thế? – Em hỏi đúng chỗ ngứa.
- À, cái bản thuyết trình ở lớp của anh ý mà. – Mình bịa.
- Đâu em xem nào hihi.
- Thôi anh ngượng lắm.
- Có gì mà ngượng??? – Chết mẹ rồi giải thích sao đây?
- À… ờ… thì… đây là bài nói về việc lây nhiễm HIV qua đường tình dục ý mà.
- À. Thế anh tìm tư liệu ở đâu hay anh tự viết?
- Thì anh xem trên báo đài, rồi tìm trên mạng mà. Có nhiều hình ảnh hơi tục tĩu một tí nên anh không muốn mở, hề hề. – Mình gãi đầu giả vờ ngượng.
- Dạ vâng hihi. Ơ hai bác đâu rồi anh? – Em hỏi.
- Ơ anh tưởng bố mẹ anh ngồi dưới nhà?
- Em có thấy ai đâu.
- Chắc bố mẹ anh sang bà ngoại rồi hề hề. – Lại một mình một chiến tuyến hỹ hỹ.
- Em ngồi đây cho đỡ mỏi. – Mình chỉ chỉ lên đùi mình hỹ hỹ.
- Hihi sợ anh gãy đùi thôi ý.
- Sợ gì, đùi anh hơi bị chắc.
- HIhi, là anh nói đấy nhé. – Em ngồi lên đùi mình, cảm giác đầu tiên mà mông em nhọn vãi.
- Á, sao mông nhọn thế?? – Mình trêu em.
- Anh này hihi.
- Mấy hôm về có nhớ anh không?
- Dạ… thì… thì…
- Thì cái bánh mỳ, hôn cái cho đỡ nhớ hé hé. – Mình hôn em cái, phê lòi. Lâu lắm mới có cảm giác này. Cơ mà sâu lên như điên, mình ngượng quá phải đánh bài chuồn.
- Ơ hình như anh có điện thoại, chờ anh tí. – Mình giả vờ đứng dậy móc túi quần.
- À chắc không phải hề hề. – Chữa ngượng cái vậy.
- Anh ăn sáng chưa?
- Anh vừa ăn rồi, em chưa ăn hả?
- Dạ vâng. Bụng em réo mãi rồi hihi. – Em cười cười hơi ửng ửng má, đôi má đẹp như bánh trôi tàu trông chỉ muốn thơm cái hỹ hỹ.
- Thế ăn mỳ tôm nhé? Anh nấu cho? À mà thôi ăn mỳ không đủ chất đâu, ra ngoài quán anh với em ăn phở nhé.
- Nhưng mà.. em… em
- Em làm sao?
- Em quên không mang tiền, chờ em về lấy đã nhé hihi
- Dở, hâm, thôi đi ăn nào, anh đói lắm rồi. – Mình trách yêu em.
- Dạ vâng hihi. – Em ngoan như con cún ý.
 

Đề xuất Kinh Dị: Quỷ Xá (Quỷ Khóc)
BÌNH LUẬN