“Đưa tôi về được không?”
Tình huống không ngờ tới, rồi em cũng gật đầu và chở nó về. Hai đứa cứ im lặng vậy, trong suốt chặng đường đi, lộn xộn và ngổn ngang. Bỗng dưng nó gục đầu rồi ôm chặt lấy em.
“Tôi có thể, gọi cậu là anh trai, có thể tâm sự với cậu mọi thứ trong cuộc đời tôi không?”
Tình huống này lại càng đéo bao giờ ngờ tới, mồm lại nhanh hơn não:
“Làm bác cũng được chứ đừng nói làm anh nhé.” Em cười.
Nó vẫn im lặng làm mình quê và vô duyên vãi đái. Tới nhà nó rồi nó cũng buông em ra, cầm mũ bảo hiểm đứng xuống rồi nó cười, lâu rồi mới nhận ra nó cười xinh ghê.
“Cảm ơn anh trai, hì.” Rồi nó chạy biến vào nhà.
Em cũng đơ 2s rồi cũng phóng xe đi thẳng về nhà EN. Nhớ EN ghê.
Đỗ xe trước cửa đã thấy EN mở xoạch cửa ra, mặt mừng hết cỡ như thấy em từ chiến trường vẫn sống sót trở về.
“Cười như đười ươi gãi nách thế.”
“Tát cho giờ.”
Dắt xe vào xong xuôi thì EN cũng khóa xong cửa và nhìn em.
“Anh gặp Linh chưa?”
“Ừm rồi, lên đi anh kể cho.”
EN gật đầu. Em quay người qua, vươn người nhẹ rồi từ từ đi lên. Bỗng nhiên cái cảm giác được ôm chặt từ phía sau lại quay về. Chưa định hình được điều gì đang xảy ra thì nhận ra EN đang tựa đầu vào lưng em, rồi EN thì thầm bằng cái giọng ma mị hết sức:
“Anh này, em xin lỗi…”
EN chậm rãi nói từng từ trong cái ôm im lặng…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện Tình Quân Sự