Câu chuyện tiếp tục sau khi em đi gặp Linh theo lời EN, về tới nhà thì EN đứng với dáng điệu cứng như quả trứng trước cửa nhà…
“Xin lỗi what?”
Có lẽ cuộc nói chuyện này không cần thêm sự căng thẳng, vì ai cũng đã biết là ai, ai cũng hiểu về ai, không ai còn uẩn khúc gì chăng, liệu rằng sau tất cả mọi chuyện thì ai sẽ là ai của ai? Không ai biết.
“Đi có mấy phút mà nhớ nhung kinh khủng vậy cơ à?” – Em nắm lấy cái vòng tay EN đang vòng từ đằng sau.
“Để em ôm anh đi.”
“…”
“Em xin lỗi, em cứ nghĩ rằng anh có tình cảm với Linh, em xin lỗi, em cứ ngỡ rằng anh sẽ là con người khác em mong, em xin lỗi, vì em đã giấu anh những điều đáng lẽ ra em phải cùng anh tìm hướng giải quyết, em xin lỗi, vì đã có lúc coi rằng không còn sự nghiêm túc nơi anh, anh đừng nói, để em tuôn trào đi anh.”
“…”
EN cứ vậy, nức nở nơi lưng em mà nói.
“Em nghẹn lòng thì tim anh cũng chậm đi một nhịp, anh yêu em hơn tất cả sự nghiêm túc nơi anh, anh yêu em nhiều hơn những gì anh có thể dành cho em, đừng khóc nữa à, cô gái của tôi ơi.”
Chưa bao giờ phọt ra trước miệng được những lời sến súa như vậy. Con người có trái tim, trái tim tạo nên cảm xúc, cảm xúc lại chi phối con người, đó mới là tình yêu.
EN không nói gì, cảm xúc trong tim như chùng thêm một nhịp. Cứ đứng đó mãi, cứ gặm nhấm cái thứ tình cảm trong tim nhau nặng nề thế, không ai nói gì, mỗi người một suy nghĩ, chỉ có cảm nhận rằng EN vẫn thổn thức như vậy.
Rồi thì cái khoảnh khắc tệ hại nhất cũng qua đi, EN từ từ buông tay, cùng lúc em quay người lại, đứng đó, nhìn cái khuôn mặt cô gái em thương đang từ từ chuyển đỏ, đỏ đôi mắt, đỏ khuôn mặt, đỏ cả trong tim, mãnh liệt.
Em đưa tay vén tóc, EN ngượng nghịu quay mặt đi, không biết nên chêm một câu đùa cho tình hình bớt căng thẳng không nữa, vui đúng lúc nghiêm túc đúng nơi chăng?
“Nào, giờ thì lên nhà và trình bày tôi nghe.”
“Trình bày what?”
“Cô nức nở ướt áo tôi thế còn định chạy làng à?”
“Ờ thì.. thôi lên đi anh”.
EN kéo tay em lên nhà, rồi ngồi vội xuống cái ghế sofa.
“Anh biết hết đúng không?”
“Biết what?”
“Anh nghe lén ngoài cửa, tôi thấy rõ ràng nhá.”
Cái độ trở mặt ngoài giọng nói của chị em phụ nữ thì phải nói vãi cả đái, vừa ngọt ngào hai giây trước..
“Ờ thì cũng lọt được vài tạp âm vào tai.”
EN lại xịu mặt, phải nói là cái thái độ quay ngoắt 120*.
“Thực ra mẹ gọi điện cho em…”
“Giờ em gọi mẹ là bố à?”
“Không, lúc đầu mẹ gọi điện, rồi mẹ bảo nói chuyện với bố, em đã đoán được là bố bị mẹ bắt ép rồi, em bảo bố mở loa ngoài lên, đồng thời phải cố tình để mẹ nghe thấy, và gắt lên, rồi tắt máy, xong.”
“Xong rồi anh lên bất ngờ, và em gào thét như lợn ét đòi anh đi gặp con bé Linh.”
“Khϊếp, con bé nghe kinh thế.”
“Anh không có..”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá