Hôm đó mình quyết định ăn diện thật xinh rồi đi Lotte shopping cho đã. Chắc đây là cách kinh điển của mấy cô nàng thất tình, vung tiền vào quần áo son phấn, ăn uống như chết đói 10 ngày, để rồi đêm về vẫn trằn trọc không ngủ được. Mua sắm tốn bộn tiền rồi mình tạt ngay vào nhà hàng Dimsum gần đó. Huhu, vừa ngồi gọi món xong lại nhớ cái hôm đi ăn Dimsum cùng anh. Trời ạ, làm ơn biến khỏi đầu em đi anh ơi!
*Ting ting*
Anh: Em đang làm gì đó?
Kệ, mình chẳng thèm trả lời, cứ vừa chơi Candy vừa ăn. Mấy em phục vụ đi qua đi lại nhìn mình có vẻ hơi lạ. Kệ luôn. Ước gì có con bạn thân ở đây. Nói sơ qua về nó một chút, hai đứa thân nhau đúng kiểu "cởi truồng tắm mưa", do nhà cách có mấy căn, lại cùng tuổi nên từ 2-3 tuổi đã bắt đầu chơi chung rồi. Cái tuổi của bọn mình đi đâu cũng bị bảo là số đào hoa nhưng lận đận tình duyên lắm, ngày xưa mình không tin nhưng giờ ngẫm lại thấy cũng đúng. Cơ mà giờ nó hơn mình một bậc rồi, đang yêu anh đồng nghiệp nghe đồn cuối năm cưới, sắp bỏ rơi mình hic hic. Nghĩ về bạn rồi mình quyết định thanh toán, chạy về nhà gọi cho nó, ít ra cũng phải được giải tỏa chứ. Thật ra mình chưa hề hé răng với nó bất cứ chuyện gì liên quan đến anh, vì nó vốn dĩ rất ghét mấy trò game gủng, rồi lại làm quen qua mạng. Nhưng thật tình hôm nay buồn quá, không xả stress thì tiêu mất thôi.
*Bỏ qua đoạn kể lể và bị nó đay nghiến vì tội giấu diếm.*
Quote:
Bạn: Tao thấy mày đúng là thông minh trường kỳ mà ngu đột xuất rồi.
Mình: Gì vậy má, sao tự nhiên chửi tao? (Đùa chứ, đã đang buồn nó còn xỉa xói.)
Bạn: Bình thường mày thử cậy răng mấy thằng khác xem tụi nó có kể về người yêu cũ không? Trừ mấy em giở trò giận hờn khóc lóc thì may ra tụi kia hé ra được mấy câu. Anh này tự nhiên lại tâm sự tức là không muốn nói dối mày đó.
Mình: Thế sao đang nói chuyện với tao lại đi lục đồ ra xem?
Bạn: Thì chắc mày nói chuyện chán quá nên phải kiếm cái khác giải trí chứ sao. Ai dè chọn nhầm cái giải trí hahha. Thôi được rồi. Tao chơi bài ngửa với mày luôn. Mày thích tao chửi chả cùng thì tao sẵn sàng rồi. Còn mày muốn nghe tao bênh vực thì tao sẽ suy nghĩ.
Mình: Oh shit, cái con điên này!
Bạn: Thế nói mau, có thích nghe chửi góp không?
Mình (xụi lơ): Không.
Bạn: Ờ vậy là thích tao kiếm lý do biện minh dùm chứ gì. Nghe nè, bọn đàn ông con trai cũng khó hiểu lắm, tao cũng... đếch hiểu đâu. Nhưng thôi lỡ im rồi mày im luôn đi, lâu lâu coi như chơi trò giận hờn cũng được cho nó tươi trẻ.
Mình: Tao muốn dứt cho xong chứ không phải giận hờn kiểu con nít nghen mày.
Bạn: Mày té giếng ngoài đó hồi nào không cho tao hay à? Muốn dứt thì nói mie nó ra đi, nói là "Thôi anh với em đừng nói chuyện với nhau nữa", chả nghe là hiểu liền chứ gì.
Mình: Uh được rồi, thôi viết cái mail vậy.
Xong, cúp máy, mình vỗ vỗ đầu... hình như mình đã thỉnh nhầm quân sư. Nghe nó càm ràm từ nãy giờ chẳng thấy thông ra mà còn đau đầu hơn. Thế nhưng, nói là viết mail chứ mình chẳng biết viết cái gì, hai đứa có chính thức yêu đương gì đâu, không làm biên bản chia tay được. Cuối cùng cũng thảo được vài câu.
"Anh,
I knew that you stole my heart and I volunteered to be your victim. Time does fly, you are still not mine. You are already belonged to her, at least I feel so. There was a time I started to believe it wasn’t the whole truth… when we were side by side, I got the whole you. But dear, it’s clearly to see that we shouldn’t be this way. I don’t want to give you back, but it’s time to let things go.
Thank you for everything,
Người dưng"
Anh,
Em biết anh đã đánh cắp trái tim em, và em tự nguyện làm người bị hại đấy. Thời gian cứ trôi, nhưng anh vẫn chẳng phải là của em. Anh thuộc về cô ta rồi, ít nhất em cũng cảm nhận được điều đó. Thế mà đã từng có lúc em bắt đầu tin rằng nó không hoàn toàn là sự thật… là những khi cạnh bên nhau, em có được anh. Nhưng anh ơi, hôm nay quá rõ ràng rằng chúng ta không nên tiếp tục như thế này. Em không muốn trả anh về đâu, nhưng đã đến lúc phải buông tay rồi.
Em cám ơn anh về tất cả,
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bởi Vì Chúng Ta Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau