Logo
Trang chủ

Chương 185

Đọc to

Đúng lúc đó thì con nhỏ bưng phở, bưng 2 tô khói bốc nghi ngút đi ra... Chưa bao giờ em ghét con nhỏ này đến thế, mặc dù trước đây em hay trêu nó mỗi lần đến ăn...

Lần này chỉ muốn úp mẹ nó tô phở vào mặt. Em cũng cố giữ vẻ bình tĩnh... không gấp gáp nữa, vì đồ ăn mới bưng ra, nên cũng để người ta ăn chút chứ...

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tay chân em lóng ngóng... không ăn nổi, chỉ len lén nhìn cô ấy... Mong một lời nói phát ra từ người đối diện...

Ông trời quả là trêu ngươi, cứ thập thụt cả buổi chờ cô ấy ăn xong để được giải đáp những thắc mắc trong lòng, nhưng chờ hoài, ngóng mãi vẫn im lặng...

Vẫn cắm mặt vào tô phở... Để em sốt ruột vãi cả linh hồn... Em rút điếu thuốc ra châm một điếu rồi từ từ tiết chế cơ thể lại... em biết bản thân đang rất mất bình tĩnh... Có lẽ sẽ không kiểm soát được, nên điếu thuốc lúc này rất quan trọng, em từ từ rít rồi thả khói... được một lát thì có vẻ dịu lại... cũng là lúc cô ấy ăn xong tô phở...

- Có vẻ cậu lấy lại bình tĩnh rồi nhỉ?

- Ừm, tôi bình tĩnh rồi, chị có thể nói rồi chứ?

- Cậu thấy ở đây tiện chứ?

- Ừm, có lẽ nên tìm nơi khác... Em ơi tính tiền!

Đúng là ở đây không tiện để nói chuyện lắm, nên em đành chở cô ấy tìm một quán cà phê để nói chuyện, mặc cho lòng đang sốt ruột, nhưng cũng cần một nơi tốt hơn để nói những thứ này...

Vậy là đành chở cô ấy đi tìm quán, nhưng mà khuya rồi, cũng chẳng còn quán nào mở cửa giờ này nữa... Cũng may là em có biết một quán cà phê cóc ven đường... Nên thẳng tiến đến đó luôn...

Đường xá vắng tanh, trời thì lạnh em cố chạy thật nhanh đến nơi đó... Những thứ em thắc mắc, những điều em mong chờ sắp được giải tỏa... Cảm giác chờ đợi ngày hôm nay lâu rồi... Cảm giác được xóa tan những suy nghĩ trong lòng...

- Chị uống gì?

- Cà phê sữa nhé!

- Chú cho con 1 ly cà phê sữa, 1 như cũ nha chú!

Em quay sang nói với ông chủ quán, rồi lại lôi thuốc ra châm... Từng làn khói nhẹ nhàng bay lên... Em tĩnh táo hơn bao giờ hết... 10 năm chờ đợi, cuối cùng câu trả lời cũng có...

Em mỉm cười, em nhấp chút vị đắng và chờ đợi... Lúc này đây, em biết những thứ em muốn sẽ đến, nên không cần vội vàng nữa... Và thứ gì đến sẽ đến... Cô ấy đưa cho em một tập ảnh...

- Cậu xem đi, có lẽ xem xong, cậu sẽ hiểu phần nào câu chuyện tôi muốn nói...

- Ok...

Đưa tay đón tập ảnh đó, nói đúng hơn thì đó là một quyển album... Những tấm ảnh đầu tiên là lúc Thủy còn bé... rồi tấm hình Thủy đi học cấp 1, rồi ngày tốt nghiệp cấp 2... Và tấm ảnh Thủy chia tay bạn bè ở Sân bay...

Lần giở từng tấm ảnh... Lúc Thủy ở Singapore, lúc Thủy bắt đầu một cuộc sống mới... Và em vô thức đánh rơi cuốn album... giọt nước mắt rơi... Tấm hình Thủy với khuôn mặt héo hon, đầu băng trắng toát, đang cố mỉm cười...

Tay chân em run lẩy bẩy, em không dám lật tiếp để xem... Ngồi im bất động, điếu thuốc cháy đến tận cán, tay em không còn cảm giác nóng nữa... Đến khi cô ấy giựt điếu thuốc ra em mới trở về hiện thực...

- Chắc cậu hiểu rồi chứ?

- Hiểu gì chứ? Thủy bị cái gì vậy?

- Bình tĩnh nhé! Con bé bị "UTN"... Căn bệnh quái ác đó đã cướp mất nó khỏi gia đình tôi... Chúng tôi đã làm tất cả để nó được sống... Nhưng quá cay nghiệt, dù cố gắng chống chọi nhưng do bệnh đã phát triển nhanh hơn dự đoán của các bác sĩ nên...

- Chị nói dối, không thể nào như vậy được...

- Cậu đừng như vậy, lúc nó điều trị ở Singapore, ngày nào nó cũng nhắc tới cậu... nhắc tới lời hứa với cậu... Nó đã cố gắng chống chọi để hoàn thành lời hứa đó... Nhưng nó không làm được, ngày nó mất, nó đã dặn tôi phải thay nó trả lời cho cậu... Nó dặn tôi phải giấu chuyện này, đến hôm nay tôi mới được nói...

Em như chết lặng từng lời nói của cô ấy như cứa vào tim gan, cảm giác mất đi người thương yêu nó rõ ràng hơn bao giờ hết... Từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt hai con người xa lạ...

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Vật Phản Diện Hoàng Tử Ba Tuổi Rưỡi
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN