Thời gian qua, nhiều việc xảy ra khiến việc viết chương mới có vẻ bị gián đoạn khá nhiều. Đó cũng chính là những nốt lặng của tôi trong thời gian qua...
Tôi dành khá nhiều thời gian để thích nghi với môi trường hiện tại, cũng như suy nghĩ về những việc vừa xảy ra... Có chút nuối tiếc trong những hành động, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhàng cho những người trong cuộc.
Có lẽ từ đây tôi sẽ tự bước qua từng đêm tối. Có lẽ từ đây sẽ không còn chung lối với những người cũ. Cái giá phải trả cho việc này theo tôi cũng khá đắt, nhưng tôi chấp nhận, bởi vì tôi muốn giải thoát cho chính bản thân mình.
Chương này xin được hồi tưởng về những ngày cuối tháng 2 đầu tháng 3 năm 2016. Thời gian cũng đã trôi qua được vài tháng, tôi cũng đã muốn quên đi, nhưng đã hứa với anh em nên tôi sẽ chép lại những ngày tháng đó của mình, coi như là một ký ức về khoảng thời gian của tuổi trẻ.
Sau chuyến du lịch kết hợp với sự kiện cầu hôn của đôi bạn trẻ, tôi gần như tập trung hết cho công việc ở Buôn Ma Thuột, và cũng không quên tiến hành kế hoạch định cư cho gia đình. Bởi đó mới chính là bước đi quan trọng kế tiếp của tôi trong thời gian sắp tới.
Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ ngày lên máy bay và rời xa mảnh đất hình chữ S này. Ba mẹ và gia đình có chút nuối tiếc, còn tôi ư? Tiếc chứ! Đây là nơi tôi đã sinh ra và là nơi chứa biết bao kỷ niệm đẹp của tình bạn, tình yêu. Bỏ đi! Tức là trốn chạy những phần ký ức đó...
Nhưng liệu ở lại, cuộc sống gia đình sẽ có đảm bảo an toàn hay không? Khi tôi đã muốn rời bỏ cái cuộc sống tội lỗi hiện tại. Đó là điều tôi quan tâm nhất lúc này. Chỉ có cách lánh mặt một thời gian mới giải quyết được thôi.
Nên dù không muốn, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận.
Những tưởng rồi thì kế hoạch sẽ hoàn hảo, rồi thì cuộc sống bình yên sẽ đến với gia đình mình. Nhưng không! Cuộc đời không bao giờ bằng phẳng và chẳng bao giờ có màu hồng cả!
Cuộc đời là những chuỗi ngày bấp bênh, là những thăng trầm sóng gió luôn rình rập và đổ sập vào số phận bất cứ lúc nào.
Những ngày Tết ở quê, tôi không hề lo nghĩ bất cứ chuyện nào khác ngoài việc đi chúc Tết những người đã từng giúp đỡ trong công việc, những người chú, những người anh luôn đỡ đầu tôi...
Và trong một ngày thăm người chú bên Công An tỉnh...
Mọi việc như đổ nát trước mặt tôi... Tôi không tin đó là sự thật, nhưng rồi theo cái cách khốn nạn nhất, nó vẫn đến với tôi...
Sáng mùng 3 Tết!
Theo như dự định thì sáng nay tôi sẽ đi thăm chú Hải. Năm nào cũng vậy, tôi luôn chọn mùng 3 để thăm Tết nhà chú, bởi lẽ tôi coi chú như một người thầy của mình.
Đem theo hai chai rượu, kèm theo một cái phong bì có ít tiền trong đó, tôi lên xe và đi về thành phố Vũng Tàu... Trước khi đi không quên dặn mẹ khỏi chờ cơm...
Đến nhà chú, tôi biết giờ này chú đang ngồi uống trà và đọc báo thôi, người làm quan thì chỉ làm việc sau 9 giờ... Như thói quen, tôi đưa tay bấm chuông không chút nao núng... Bởi lẽ, tôi đã quá quen thuộc với mọi người ở đây, cũng như quen thuộc với những người trong căn nhà này...
Mở cửa cho tôi là con bé Út (đã từng đề cập trong những chương trước).
- Ủa anh Hai, đi đâu sớm vậy?
- Qua mừng tuổi chú với em nè...
- Vậy lì xì của em đâu?
- Cho anh vô nhà đã...
- Okie, anh vô đi, ba đang ngồi ở phòng khách đó.
Tôi dắt xe vô nhà, tay ôm hai chai rượu... Từ từ đi vào nhà... Chẳng cần kể chắc bạn cũng biết quan chức ở Việt Nam nhà cao cửa lớn thế nào rồi nhỉ?
Dù quá quen thuộc với căn nhà nhưng lần nào bước vào cũng có chút ngập ngừng bởi nội thất căn nhà hơi bị bá... Mà thôi, đừng kể về tài sản quan chức, không lại mang tiếng "phản động"...
Tôi lên tiếng chào khi thấy chú Hải đang ngồi đọc báo trên salon...
- Con chào chú, dạo này chú khỏe chứ hả chú...
- Thằng A à, khỏe chứ, khỏe mới lo nổi cho tụi mày, vô đây ngồi chơi.
- Dạ. Tết nhất qua thăm chú, rồi ba con có chai rượu biếu chú.
- Thằng này dẻo mỏ... Tao biết ba mày có ưa gì tao đâu mà biếu với xén, của mày thì cứ nói.
- Dạ... thì của ông lớn một chai, con một chai... Còn thằng Tuấn chắc trưa chiều gì nó qua.
- Nó qua từ bữa trước Tết rồi, còn mày thì tao biết tới mùng 3 mới qua...
- Dạ...
Hai chú cháu ngồi uống trà trao đổi chuyện linh tinh thì con bé Út đi lên, chắc sắp đi chơi nên diện đồ nhìn xì tin vãi... Nó lên ngồi kế bên rồi mè nheo...
- Anh Hai mừng tuổi Út đi...
- Haha, được rồi, chúc Tết anh đi...
- Con này nhõng nhẽo nữa (chú Hải lên tiếng)
- Kệ chú, mừng tuổi cho em nó có lộc đầu năm đó mà...
- Đúng rồi đó ba. "Em chúc anh Hai năm mới nhiều may mắn, phát tài phát lộc, nhiều sức khỏe và mau mau lấy vợ... Đặc biệt là đừng gặp ba em ở nơi không cần gặp."
Đề xuất Tiên Hiệp: Long Tàng