Đất ẩm ướt, nước trơn trượt, những trụ đá xám xịt dường như sắp tan ra, cả thiên địa như một cái lồng hấp khổng lồ, khiến lòng người khó tránh khỏi cảm giác bực bội.
Trên con đường trà mã cổ xưa, hoang phế nhiều năm của Ngũ Lăng Quốc, năm kỵ sĩ chậm rãi tiến bước.
Bỗng một trận mưa rào ập đến, dù đã khoác áo tơi, những hạt mưa to bằng hạt đậu vẫn táp vào má khiến người ta đau nhức. Đám người vội vã thúc ngựa, tìm nơi trú mưa. Cuối cùng, họ nhìn thấy một cái đình nghỉ chân trên sườn núi, liền cùng nhau xuống ngựa.
Nhưng khi đến gần, họ thấy một thanh niên áo xanh đang ngồi xếp bằng trên ghế dài trong đình. Bên chân y đặt một cái rương trúc lớn, trước mặt bày một bộ bàn cờ cùng hai hộp đựng quân cờ bằng sứ men xanh. Gặp bọn họ đến, y cũng không tỏ vẻ e ngại, chỉ ngẩng đầu khẽ mỉm cười, rồi lại cúi xuống tiếp tục vê quân cờ đặt lên bàn cờ.
Một tráng hán đeo đao liếc mắt nhìn y phục và giày của thanh niên. Y phục và giày đều không dính nước, hẳn là y đã đến đây nghỉ ngơi từ trước, tránh được trận mưa này, định bụng chờ mưa tạnh mới tiếp tục lên đường. Tráng hán nghĩ vậy rồi tặc lưỡi.
Một ông lão dáng vẻ phi phàm đứng ở cửa đình. Nhìn trận mưa có vẻ chưa dứt ngay được, ông quay đầu lại, cười hỏi: "Trong lúc nhàn rỗi, công tử có ngại cùng lão phu đánh một ván cờ?"
Thanh niên áo xanh trầm ngâm một lát, xòe tay gom hết quân cờ đen trắng trên bàn cờ, không bỏ vào hộp mà chất đống giữa mình và bàn cờ, rồi gật đầu cười: "Được."
Một đôi thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau cười một tiếng.
Một phụ nhân trùm khăn lưới ngồi xuống ghế dài đối diện, trước khi ngồi còn cẩn thận lót một lớp khăn.
Ông lão nhặt một quân cờ trắng, cười nói: "Lão phu đã sống hơn mấy chục năm, xin nhường công tử đi trước."
Trần Bình An lấy ra một quân cờ đen. Ông lão đặt quân cờ trắng trong tay lên bàn cờ, bày thành bảy quân. Ông lão mỉm cười nói: "Công tử cứ tự nhiên."
Không biết từ lúc nào, Trần Bình An đã thay đổi tư thế ngồi, không còn ngồi xếp bằng mà ngồi nghiêng người như ông lão, một tay nâng tay áo, một tay vê cờ đặt xuống bàn cờ.
Thiếu niên ghé sát tai thiếu nữ, khe khẽ nói: "Nhìn khí độ kia, có vẻ là một cao thủ cờ vây đấy."
Thiếu nữ mỉm cười: "Cờ thuật có cao đến đâu, có thể sánh ngang với gia gia chúng ta sao?"
Thiếu niên thích tranh hơn thua với thiếu nữ, cãi lại: "Ta thấy người này khó đối phó đấy. Gia gia từng nói, cao thủ cờ đạo, chỉ cần từ nhỏ đã học cờ, trừ những tiên nhân trên núi ra, tuổi mới hai mươi đã có thể đánh bại những người lớn tuổi. Càng lớn tuổi càng bị liên lụy."
Thiếu nữ cười nhạo: "Lời gia gia nói chỉ dành cho những thiên tài cờ tướng nhất định thành danh thôi. Người bình thường không nằm trong số đó."
Ông lão trầm ngâm một lát. Dù tài đánh cờ của ông rất cao, vang danh cả một nước, nhưng ông vẫn không vội vàng hạ cờ. Đánh cờ với người lạ, điều đáng sợ nhất là sự bỡ ngỡ. Ông ngẩng đầu lên, nhìn hai vãn bối, khẽ nhíu mày.
Thiếu niên cười nói: "Biết rồi, xem cờ không nói."
Trên bàn cờ, sau chưa đến ba mươi nước, thiếu niên và thiếu nữ đã nhìn nhau ngơ ngác.
Thì ra chỉ là một kẻ cõng cái giỏ cờ dởm, bề ngoài thì ra vẻ cao siêu. (Ý nói chỉ có vẻ ngoài, thực chất trình độ kém)
Đừng nói là gia gia, vị đại quốc thủ kia, ngay cả hai người bọn họ ra trận, nhường đối phương hai ba quân, cũng có thể đánh cho đối phương vứt giáp cởi mũ.
Ông lão nén cười.
Thực ra, ông lão không quan trọng tài cờ của đối phương cao thấp ra sao, vẫn kiên nhẫn đấu cờ với thanh niên áo xanh kia.
Mưa dầm dề, kẻ tha hương lữ khách trên đường, gặp được bạn cờ, đã là chuyện may mắn hiếm có. Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn màn mưa ngoài đình, buông cờ chịu thua. Lão giả gật gù, giúp hắn thu dọn bàn cờ. Gã thư sinh áo xanh lưng đeo tráp, du học nơi xa này, kỳ thực tài nghệ cờ đạo cũng không tệ, đến lão cũng phải coi trọng vài phần, suýt chút nữa ngỡ gặp cao nhân ẩn thế. Tiếc thay, càng về sau càng đuối sức, binh bại như núi đổ, mười phần tiếc nuối.
Trong lúc thu dọn bàn cờ, hai người trò chuyện đôi câu. Tiểu tử tự xưng họ Trần, đến từ phương Nam, lần này Bắc tiến, muốn đến Lục Oanh Quốc ở cửa sông phía Đông Đại Vận Hà, rồi xuôi theo thượng du xem xét. Lão giả họ Tùy, đã từ quan về quê, lần này đến Đại Triện kinh thành, bởi vì Đại Triện Chu thị hoàng đế tổ chức "Cỏ Cây Tập" mười năm một lần. Giải đấu này quy tụ cao thủ cờ vây từ hơn mười nước, bao gồm cả Ngũ Lăng Quốc, Kim Phi Quốc, đến kinh thành Đại Triện so tài. Chu thị hoàng đế ngoài việc trao tặng một bộ "Bách Bảo Khảm Thư Phòng Thanh Cung" giá trị liên thành, tổng cộng chín món, cho chín người thắng cuộc, còn có một quyển cờ phổ mà giới cờ thủ hằng mơ ước, làm phần thưởng cho người đoạt giải nhất.
Trần Bình An hỏi: "Cái 'Cỏ Cây Tập' này diễn ra khi nào và kết thúc vào thời gian nào?"
Cháu trai của lão Tùy, một thiếu niên thanh tú, nhanh nhảu đáp: "Bắt đầu từ Lập Thu, đến lúc đó các kỳ thủ nổi danh từ các nước tề tựu về kinh thành. Giải đấu sẽ do Đại Triện Kỳ Thánh và ba vị đệ tử sắp xếp, chọn ra những hạt giống cờ thủ của các nước. Ba người đứng đầu vòng loại không cần thi đấu, còn lại bốc thăm, đấu loại trực tiếp để chọn ra một trăm người, cộng với hai mươi hạt giống không cần thi. Đến Lập Đông sẽ bắt đầu những trận đấu đỉnh cao thực sự. Đại Triện kinh thành vào mùa tuyết đầu mùa, chỉ còn lại mười người. Chu thị hoàng đế sẽ mang ra bộ 'Bách Bảo Khảm' và cờ phổ kia, xem như vật trong túi của những người này, chỉ là cần phân thứ tự. Năm người thắng cuộc sẽ có một người được đấu với Kỳ Thánh một ván cờ. Vận may đến thì chẳng những được đánh cờ với Kỳ Thánh, mà dù thua cũng có thể tiến vào vòng sau."
Trần Bình An hỏi tiếp: "Tài nghệ cờ đạo của vị Kỳ Thánh kia, cao hơn hẳn mọi người một bậc sao?"
Thiếu niên gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi! Kỳ Thánh là Hộ Quốc Chân Nhân của Đại Triện vương triều, tài nghệ cờ đạo vô địch thiên hạ. Gia gia ta hai mươi năm trước từng may mắn được đấu với Kỳ Thánh một ván, tiếc thay sau đó lại thua một vị đệ tử nhỏ tuổi của Kỳ Thánh, không thể tiến vào top ba. Không phải gia gia ta cờ không cao, mà là tiểu tử kia năm đó tài nghệ quá mạnh, mười ba mười bốn tuổi đã lĩnh hội được bảy thành chân truyền của Kỳ Thánh. Mười năm trước, tại 'Cỏ Cây Tập' của Đại Triện, nếu không phải vị cao đồ của Đại Triện Quốc Sư kia bế quan, không thể tham gia, thì nhất định không để Sở Diêu của Lan Phòng Quốc đoạt được ngôi đầu. 'Cỏ Cây Tập' mười năm trước là nhạt nhẽo nhất, kỳ thủ đỉnh cao đều không đến, gia gia ta cũng không tham gia."
Trần Bình An lại hỏi: "Người tu đạo trên núi, cũng có thể tham gia đánh cờ sao?"
Chuyện đánh cờ, giữa núi và dưới núi, là hai thế giới khác biệt. Các quốc thủ, kỳ thủ dưới thế tục vương triều, gặp gỡ chân chính tinh thông cờ đạo của tu sĩ trên núi, cơ hồ không có phần thắng. Điều đáng sợ nhất là những biến hóa tinh diệu dưới núi, xưa nay không được tu sĩ trên núi tán thành. Hơn nữa, cách giải cờ thế của tu sĩ trên núi thường khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Lão Tùy cười đáp: "Được gặp thần tiên trên núi đã là chuyện hiếm có, huống chi người tu đạo lại thích đánh cờ càng hiếm hơn. Cho nên, những kỳ 'Cỏ Cây Tập' trước ở kinh thành Đại Triện, người tu đạo tham gia lác đác vài người. Mà vị đệ tử đắc ý của Kỳ Thánh, tuy cũng là người tu đạo, nhưng mỗi lần đánh cờ đều ra tay rất nhanh, có lẽ là không muốn chiếm lợi thế. Ta từng may mắn được đối đầu với hắn, gần như ta vừa đi cờ, tiểu tử kia đã theo sát đánh trả, vô cùng dứt khoát, dù vậy ta vẫn thua tâm phục khẩu phục."
Trần Bình An hỏi tiếp: "Tùy lão tiên sinh có nghe nói gì về kinh thành Đại Triện dạo gần đây có gì khác thường không?"
Lão giả vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu nói: "Mong được nghe cao kiến."
Trần Bình An cười đáp: "Chỉ là chút tin đồn trên giang hồ, nói bên ngoài kinh thành Đại Triện có một con sông lớn, thủy tai liên miên."
Thiếu niên tỏ vẻ không tin: "Ngươi nói Ngọc Tỳ Giang hả? Chuyện đó có gì đáng lo, có Kỳ Thánh tọa trấn, chút thủy tai dị thường thì có thể nhấn chìm kinh thành sao? Dù có yêu quái quấy phá, ta thấy không cần Kỳ Thánh ra tay, vị tông sư kiếm thuật như thần kia chỉ cần đến đó một chuyến là thiên hạ thái bình thôi."
Trần Bình An cười trừ, "Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tùy lão tiên sinh, lần này có phải là vì bộ 'Bách Bảo Khảm' kia mà đến?"
Lão giả lắc đầu: "Lần này 'Cỏ Cây Tập' cao thủ tụ tập, so với hai lần trước, ta tuy có chút danh tiếng ở bản quốc, nhưng tự biết không lọt nổi vào top mười. Cho nên, lần này đến kinh thành Đại Triện chỉ là mong được kết bạn cờ đạo, cùng mấy người bạn cũ ở nước khác uống chén trà thôi, tiện đường mua thêm vài quyển cờ phổ mới khắc là thỏa mãn lắm rồi."
Người phụ nữ mặc áo vải vẫn im lặng nãy giờ khẽ lên tiếng: "Cha, con thấy vị công tử này nói không sai, thủy tai ở Ngọc Tỳ Giang này đến quá kỳ quái. Ngay dưới chân kinh thành Đại Triện, nếu Kỳ Thánh và nữ tử võ thần kia có thể giải quyết dễ dàng thì sao kéo dài đến giờ? Con e là Ngọc Tỳ Giang có chuyện không nhỏ, mà Chu thị hoàng đế vì sĩ diện, không muốn vì vậy mà hủy 'Cỏ Cây Tập', đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì..."
Phụ nữ không nói hết lời, nhỡ phụ thân khăng khăng tiến về phía trước, những lời của cô sẽ thành lời xui xẻo.
Thực ra, ngay từ đầu cô đã không đồng ý chuyện lên đường đến Đại Triện vương triều tham gia "Cỏ Cây Tập". Lão già dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ dịp hiếm có, vì để vãn bối trong nhà bớt lo, lão đã nhượng bộ một bước, mời một vị tông sư giang hồ tâm đầu ý hợp hộ tống, là bạn vong niên với lão, một võ lâm tông sư lừng danh ở Ngũ Lăng Quốc, trên đường đi có nhiều giúp đỡ. Gã hán tử đeo đao tên là Hồ Tân Phong, dự định hộ tống bọn họ đến kinh thành Đại Triện, trong thời gian diễn ra "Cỏ Cây Tập" sẽ đến Kim Phi Quốc bái phỏng vài người bạn trên giang hồ.
Đại Triện kinh thành tổ chức "Cỏ Cây Tập" là sự kiện mười năm có một, không chỉ là nơi các quốc thủ quyết đấu khiến người ta say mê, mà nạn cờ bạc trên đường phố cũng lan rộng khắp thành. Quan lại, quý tộc thích cá cược vào các cao thủ, các phú thương giàu có thì cá cược vào các kỳ thủ ngoài giải, số tiền cũng không nhỏ. Nghe đồn mỗi lần "Cỏ Cây Tập" diễn ra ở kinh thành Đại Triện, đều có hàng ngàn vạn bạc trắng ra vào. Dân chúng kinh thành được hưởng lợi nên cũng thích đánh cược nhỏ để giải trí, ném vài lượng bạc ở đầu đường cuối ngõ, gia cảnh khá giả thì cá cược vài chục, thậm chí hàng trăm lượng bạc ròng cũng không lạ. Các đạo quan, chùa miếu lớn nhỏ ở kinh thành Đại Triện thường có các quý tộc, văn nhân lui tới, không tiện ném tiền trực tiếp thì mang các vật phẩm nhã trí đến cá cược, rồi bán lại, càng kiếm được bộn tiền.
Thiếu nữ ấm ức nói: "Cô cô, nếu chúng ta không đi kinh thành Đại Triện, chẳng phải là uổng công đi một đoạn đường xa như vậy, hơn ngàn dặm sao?"
Thiếu nữ mang nặng tư tâm, khao khát được diện kiến vị Đại Triện quốc sư năm xưa đã đánh bại gia gia nàng, cùng vị đệ tử nhập thất tu hành đạo pháp, tựa tiên nhân giáng thế. Nghe nói, nàng ta tuổi chừng đôi mươi, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khiến hai vị Chu thị hoàng tử tranh giành sủng ái. Các khuê các bạn tốt của nàng, vốn thích đánh cờ, đều mong nàng được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan diễm lệ, phong thái thoát tục của vị tiên tử trẻ tuổi kia. Nàng đã huênh hoang tuyên bố, một khi đến kinh thành Đại Triện dự hội Cỏ Cây, nhất định tìm cơ hội cùng tiên tử kia đối thoại vài câu.
Tên hán tử đeo dao vẫn luôn canh giữ ở cửa đình, một vị giang hồ tông sư mà chịu cảnh chịu khổ, theo hầu một ông lão đã mất quan tước, đi đi về về tốn non nửa năm. Không phải ai cũng làm được như vậy. Hồ Tân Phong quay đầu cười nói: "Ngọc Tỳ Giang ngoại ô kinh thành Đại Triện, quả thật có những lời đồn thần thần quái quái, mấy năm gần đây vẫn lan truyền trên giang hồ. Tuy không thể tin hoàn toàn, nhưng lời Tùy tiểu thư nói cũng không sai, Tùy lão ca, chuyến này chúng ta quả thực nên cẩn trọng."
Ông lão tỏ vẻ khó xử. Đến cả Hồ Tân Phong, một đại hiệp giang hồ, còn nói vậy, ông lão không khỏi lo lắng bất an. Nhưng nếu cứ thế quay đầu, ông lại không cam lòng.
Người phụ nữ trùm khăn voan, búi tóc kiểu phụ nhân, khẽ thở dài. Tâm thần nàng luôn có chút bất định. Về việc cùng phụ thân, cháu trai, cháu gái đi xa đến kinh thành Đại Triện lần này, nàng đã âm thầm bói quẻ vài lần. Quẻ tượng đều cổ quái, đại hung ẩn chứa phúc duyên, tóm lại là phúc họa khó lường, khiến nàng thật khó đoán định thâm ý. Thực ra, theo lẽ thường, Đại Triện triều thái bình đã lâu, quốc lực hùng mạnh, ngang ngửa Đại Quan vương triều phía Nam. Hoàng thất hai bên lại thông gia, Chu thị Đại Triện còn có nữ tử võ thần và hộ quốc chân nhân trấn giữ kinh thành. Mấy lời đồn cổ quái ở Ngọc Tỳ Giang, dù là thật, cũng không đáng lo ngại. Nàng tin rằng, Ngọc Tỳ Giang, nơi chưa từng được sắc phong thần nước, xây dựng miếu thờ, có thể ẩn giấu một con Hắc Giao, nhưng nói một con Thủy Giao có thể làm loạn kinh thành Đại Triện, nàng lại không tin.
Suy cho cùng, nàng vẫn tiếc nuối rằng bao năm qua, nàng chỉ có thể dựa vào một quyển sách nhỏ do cao nhân để lại, tự mình mày mò tu luyện tiên gia thuật pháp, mãi không thể có được minh sư chỉ điểm, truyền thừa gia phả tiên sư có hệ thống. Kinh thành Đại Triện, đi hay không đi, nàng sớm đã rõ trong lòng.
Thiếu niên nhếch miệng cười. Cô cô của hắn là một kỳ nhân. Nghe đồn, nãi nãi mang thai mười tháng, vào một ngày nọ, mộng thấy thần nhân ôm hài nhi vào từ đường, tự tay giao cho nãi nãi, sau đó sinh ra cô cô. Nhưng cô cô mệnh cứng, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa. Trước kia, trong nhà còn có đạo sĩ vân du đi ngang qua, tặng cho ba chiếc trâm cài và một bộ sa y "Áo trúc", nói đây là đạo duyên. Sau khi cao nhân rời đi, cô cô càng lớn càng xinh đẹp, danh tiếng trên triều chính Ngũ Lăng Quốc, đặc biệt là trong giới văn đàn, càng lớn. Thế nhưng, đường hôn nhân của cô cô lại quá long đong. Gia gia trước sau tìm cho nàng hai đối tượng, một người là thám hoa lang môn đăng hộ đối của Ngũ Lăng Quốc, đắc ý phong lưu, nổi danh khắp kinh thành, nhưng nhanh chóng vướng vào vụ án khoa cử. Sau đó, gia gia không dám tìm mầm mống đọc sách nữa, tìm một vị bát tự cứng hơn, tuấn tú giang hồ. Cô cô vẫn sắp qua cửa thì gia tộc đối phương gặp chuyện, vị thiếu hiệp giang hồ nghèo túng rời đi, truyền ngôn đến Lan Phòng, xông xáo ở Thanh Từ Quốc, trở thành một phương hào kiệt, đến nay vẫn chưa cưới vợ, vẫn nhớ mãi không quên cô cô.
Cô cô đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. Nếu không phải cô cô bao năm qua thâm cư bất xuất, chưa từng lộ mặt, ngẫu nhiên đến chùa miếu đạo quán thắp hương cũng không chọn mùng một ngày rằm đông người, thường chỉ cùng vài văn nhân nhã sĩ họa thơ xướng họa, nhiều nhất là những người quen thân thiết đời đời đến nhà đánh cờ vài ván, thiếu niên tin rằng, dù cô cô đã là "lão cô nương" như vậy, người cầu thân vẫn sẽ đạp nát ngưỡng cửa.
Thiếu niên thanh tú có những ước mơ khác tỷ tỷ về chuyến đi kinh thành Đại Triện. Ngoài hội Cỏ Cây do hoàng đế Chu thị tổ chức, Đại Triện vương triều còn tiên phong giới thiệu mười đại cao thủ giang hồ và tứ đại mỹ nhân. Bất kỳ ai có mặt ở kinh thành Đại Triện đều có thể được hoàng đế Chu thị tiếp kiến, tặng lễ hậu hĩnh. Có lẽ bây giờ kinh thành Đại Triện đã tụ tập rất nhiều tông sư trẻ tuổi mới nổi. Cứ mười năm một lần bình chọn giang hồ, vị lão nhân nào sẽ bị loại, gương mặt mới nào sẽ leo lên bảng, kinh thành Đại Triện cũng có những kèo cá cược khổng lồ.
Thiếu niên họ Tùy của Ngũ Lăng Quốc này dù xuất thân thư hương môn đệ, hẳn là từng bước một, theo con đường mà gia gia, chú bác và huynh trưởng đã đi, từng bước trở thành quan văn của Ngũ Lăng Quốc. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng thiếu niên, hắn lại rất ngưỡng mộ những hào kiệt giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Trong thư phòng hắn giấu mấy chục cuốn giang hồ diễn nghĩa, sách vở lật nát, đọc thuộc làu làu. Thiếu niên càng sùng bái những người thành công trong võ lâm như Hồ thúc thúc đến rối tinh rối mù. Nếu không phải Hồ đại hiệp đã có thê tử, thiếu niên đã muốn tác hợp hắn với cô cô rồi.
Trần Bình An thấy vẻ mặt của ông lão họ Tùy, có lẽ vẫn muốn đến kinh thành Đại Triện hơn, liền không nói gì thêm. Khi ván cờ kết thúc, vừa vặn mưa tạnh. Chỉ là ngoài đường lầy lội, trừ Trần Bình An, những người trong đình đều có chút tâm sự, nên không vội lên đường.
Trần Bình An đã thu bàn cờ, cất hộp cờ vào rương trúc, tay cầm Hành Sơn Trượng, đội mũ rộng vành, cáo từ rời đi. Vừa liếc nhìn màn mưa, ném cờ chịu thua, lật bàn kết thúc, vừa lúc mưa lớn tạnh, trời quang mây tạnh. Đây vốn là một kiểu nhắc nhở kín đáo của Trần Bình An, còn việc người phụ nữ trùm khăn voan có nhận ra dấu vết hay không, là việc của nàng ta.
Tên đeo dao kia là một võ phu Ngũ Cảnh, ở Ngũ Lăng Quốc hẳn là một phương tông sư hùng cứ võ lâm rồi. Còn người phụ nữ trùm khăn voan dường như là một luyện khí sĩ gà mờ, cảnh giới không cao, ước chừng Nhị Tam Cảnh mà thôi.
Trần Bình An vừa bước ra khỏi đình, nhíu mày. Có trùng hợp như vậy sao? Con đường nhỏ trên núi hoang này, sao lại có một võ phu Kim Thân Cảnh thúc ngựa chạy đến? Với thân phận của ông lão họ Tùy, cũng không đến nỗi có kẻ thù miếu đường, cừu gia giang hồ như vậy.
Đại Triện vương triều này chiếm cứ bản đồ rộng lớn với hơn mười nước, mấy nước nhỏ như Lan Phòng, Ngũ Lăng kia, e rằng khó có nổi một vị Kim Thân cảnh võ phu trấn giữ võ vận. Tựa như Thải Y Quốc, Sơ Thủy Quốc ở trung bộ Bảo Bình Châu, phần lớn chỉ có những tiền bối sáu cảnh đỉnh phong như Tống lão, đã có thể xưng bá giang hồ một nước. Chẳng qua, người dưới núi gặp chân nhân thần tiên mà chẳng hay, kẻ trên núi lại càng dễ gặp người tu hành. Cũng bởi vì tu vi của Trần Bình An cao thâm hơn, nhãn lực đủ đầy, nên mới thấy được nhiều người tu đạo, võ phu thuần túy, đám tinh quái chốn đầm lầy, quỷ mị nơi chợ búa. Chứ không như năm xưa, khi hắn còn là gã học đồ Long Diêu ở trấn nhỏ quê nhà, gặp ai cũng chỉ thấy khác biệt giàu nghèo.
Bao năm bôn ba bốn phương, ngoài Đảo Huyền Sơn, bến đò ngang, cuối cùng phàm phu tục tử vẫn là nhiều hơn cả, chỉ là cố sự càng thêm ít ỏi.
Bỗng, vị võ phu kia dừng ngựa từ xa, tựa hồ đang chờ đợi ai đó. Bên cạnh hắn còn một con ngựa nữa, hẳn là của một người tu hành.
Ngay sau đó, từ hướng trà mã đạo cổ trên đình vọng lại tiếng bước chân hỗn tạp, chừng mười mấy người, bước chân nặng nhẹ khác nhau, tu vi tất nhiên cũng cao thấp bất đồng.
Trần Bình An khẽ do dự, đưa chân giẫm xuống vũng bùn, rồi lại rút giày ra, cọ đế giày trên bậc thềm, thở dài một hơi, quay về đình nói: "Thôi thì ngồi thêm chút nữa, đợi mặt trời rọi đường cho khô ráo, đi một đường lầy lội, khó chịu cả đường."
Thiếu niên kia tính tình phóng khoáng, lạc quan sáng sủa, lại lần đầu xuống giang hồ, lời nói chẳng kiêng dè, cười nói: "Cơ trí!"
Trần Bình An cười đáp.
Hồ Tân Phong có chút bất đắc dĩ, định quay lại nhắc nhở tiểu tử này, giang hồ hiểm ác, không thể ăn nói tùy tiện như vậy.
Nhưng chưa kịp mở lời, nữ tử áo lưới đã lên tiếng răn dạy: "Là kẻ đọc sách, không được vô lễ, mau xin lỗi Trần công tử!"
Thiếu niên vội vàng nhìn về phía gia gia, ông lão cười nói: "Người đọc sách xin lỗi ai khó lắm sao? Đạo lý thánh hiền trên sách đáng giá hơn, hay là mặt mũi tiểu tử nhà ngươi đáng giá hơn?"
Thiếu niên kia cũng rộng lượng, tươi cười rạng rỡ, chắp tay xin lỗi vị khách áo xanh đội mũ rộng vành, người đi cầu học kia cũng không so đo, chỉ cười đứng yên tại chỗ, không nói lời khách khí miễn lễ.
Thiếu nữ che miệng cười duyên, nhìn đệ đệ bướng bỉnh mà kinh ngạc, đúng là chuyện vui.
Tùy lão ông cười nói: "Công tử, chúng ta xin phép tiếp tục lên đường."
Trần Bình An cười gật đầu, "Hữu duyên tái ngộ."
Nhưng khi họ vừa định dắt ngựa rời đình, thì thấy một đám giang hồ nhân sĩ chen chúc kéo đến, sải bước tiến lên, bùn văng tung tóe.
Hồ Tân Phong nắm chặt chuôi đao, đứng im không lên ngựa, đồng thời lặng lẽ ra hiệu cho bốn người bên cạnh không vội vàng giẫm bàn đạp, tránh để người ta hiểu lầm là có ý nhìn xuống đối phương.
Một nửa đám giang hồ khách lướt qua đình, tiếp tục tiến về phía trước. Bỗng một gã hán tử khôi ngô cổ áo rộng mở, mắt sáng lên, dừng bước, lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, chúng ta nghỉ chân một lát!"
Nữ tử áo lưới khẽ nhíu mày.
Hồ Tân Phong nhỏ giọng nói: "Nhường đường cho bọn chúng là hơn, cố gắng đừng gây chuyện."
Tùy lão ông gật đầu, thiếu niên thiếu nữ đều cố gắng nép gần ông lão.
Vị khách áo xanh đội mũ rộng vành kia cũng có vẻ không muốn ở lại đình, bèn lách người sang một đầu bậc thềm khác, ý nghĩ của hắn cũng giống như vậy, nhường cái đình cho đám người giang hồ thoạt nhìn chẳng phải thiện nam tín nữ kia.
Nhưng dù cho gã thanh niên cõng rương hòm chắp vá kia đã vô cùng cẩn thận, vẫn bị một gã hán tử cố ý cùng ba bốn người khác đi vào đình, rồi cố tình lách người va vào vai hắn.
Gã thanh niên áo xanh lảo đảo lùi lại, vội vàng xin lỗi. Gã trai tráng kia xoa xoa bả vai, giận dữ quát: "Đường rộng thênh thang, dù ngươi có hai chục cái chân cũng đủ để tránh người khác rồi! Mắt mũi để đâu, cứ phải đâm sầm vào ta? Hay là thấy ta dễ bắt nạt, lại thêm có các nàng ở đây, muốn ra vẻ anh hùng?"
Chiếc rương sách sau lưng thư sinh va vào nhau, cờ ca rô lẫn bàn cờ kêu lạch cạch. Mặt gã trắng bệch, vẫn không ngừng xin lỗi, rồi vội vã né sang một bên, nhường đường vào đình.
Tên trai tráng mặt mày dữ tợn cũng tiến lên, vung tay đẩy mạnh vào vai gã thư sinh, khiến gã ngã nhào xuống vũng bùn bên ngoài bậc thềm.
Thư sinh trẻ tuổi hốt hoảng liếc nhìn đám người tụ tập trên bậc thềm, nhưng ông lão họ Tùy chỉ thở dài, làm như không thấy. Mấy thiếu niên thiếu nữ mặt trắng bệch, Hồ Tân Phong khẽ nhíu mày, chỉ có cô nương che mặt là muốn lên tiếng, nhưng bị ông lão họ Tùy ra hiệu ngăn lại. Dù sao, Hồ Tân Phong bao năm vất vả gây dựng, khó khăn lắm mới leo lên được với một vị quan gia, làm ăn khấm khá, nếu vô duyên vô cớ dính vào kiện cáo, ắt sẽ rất khó giải quyết. Bọn người ngang ngược này, nghe giọng điệu, cũng không phải người Ngũ Lăng Quốc, cái danh của Hồ Tân Phong ở cả hai giới hắc bạch của bổn quốc chưa chắc đã có tác dụng.
Thực ra, lòng Hồ Tân Phong nặng trĩu, đâu được trấn định như vẻ bề ngoài.
Bởi vì đám người này, nhìn qua ồn ào náo nhiệt toàn là hạng võ biền, kỳ thực không phải vậy, đó chỉ là trò bịp mắt dành cho lũ gà mờ giang hồ thôi. Hễ chọc vào, ắt phải tróc da. Chỉ nói riêng lão già mặt sẹo kia, chưa chắc đã nhận ra Hồ Tân Phong, nhưng Hồ Tân Phong vẫn còn nhớ như in. Đó là một gã tà đạo tông sư phạm nhiều trọng án ở Kim Phi Quốc, tên là Dương Nguyên, biệt hiệu Hồn Giang Giao. Một thân khổ luyện công phu đạt tới xuất thần nhập hóa, quyền pháp vô cùng hung hãn. Năm xưa, hắn là một trong những ác nhân đứng đầu lục lâm Kim Phi Quốc, đã trốn chui trốn lủi mười mấy năm, nghe đâu ẩn náu ở vùng biên giới Thanh Từ Quốc và Lan Phòng Quốc, lôi kéo một đám hung đồ, từ một kẻ độc hành thành lập nên một môn phái tà đạo đông người. Lâm Thù, chưởng môn Tranh Vanh Môn, một trong tứ đại cao thủ chính đạo của Kim Phi Quốc, năm xưa từng dẫn theo hơn chục vị chính đạo nhân sĩ vây g·iết gã, nhưng vẫn để hắn tẩu thoát.
Nếu thật sự là lão ma đầu Dương Nguyên đó, dù năm xưa hắn bị trọng thương, để lại di chứng, bao năm qua tuổi tác đã cao, khí huyết suy yếu, võ công có lẽ không tiến mà lùi, giờ chưa chắc đã là đối thủ của Hồ Tân Phong. Nhưng dù sao, đối phương vẫn đông người. Nếu gã vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, võ học tinh tiến hơn, Hồ Tân Phong chỉ còn nước tê cả da đầu. Con đường trà mã cổ này, bình thường vốn ít người qua lại. Hồ Tân Phong cảm thấy chuyến hộ tống nhà Tùy này, chắc chắn phải liều mạng một phen rồi.
Hồ Tân Phong vốn còn lo lắng Tùy lão ca sĩ diện, nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, giờ xem ra là hắn lo xa rồi. Dù hắn không nói toạc thân phận lợi hại của Dương Nguyên, Tùy lão ca vẫn không có ý định ôm chuyện vào thân.
Quả nhiên là Hồn Giang Giao Dương Nguyên!
Lão già hung hãn kia nhìn về phía Hồ Tân Phong, Hồ Tân Phong do dự một chút, chắp tay nói: "Hồ Tân Phong, bang chủ Hoành Độ Bang của Ngũ Lăng Quốc, bái kiến chư vị bằng hữu giang hồ."
Dương Nguyên suy nghĩ một chút, khàn khàn cười nói: "Chưa từng nghe qua."
Đám người còn lại ồ lên cười lớn.
Dương Nguyên liếc nhìn cô nương che mặt, đôi mắt vốn đục ngầu bỗng lóe lên tia sáng rồi chợt tắt, quay sang nói với tên trai tráng mặt mày dữ tợn: "Chúng ta hiếm khi đi lại giang hồ, đừng cứ chém chém g·iết g·iết. Vài va chạm nhỏ, bắt đền ít tiền là xong."
Tên trai tráng sững người một chút. Một gã thanh niên đeo kiếm đứng bên cạnh Dương Nguyên, tay cầm quạt xếp, mỉm cười nói: "Bồi năm sáu mươi lượng là được rồi, đừng sư tử ngoạm, làm khó một thư sinh nghèo."
Gã thư sinh ngồi bệt trên đất, vẻ mặt bối rối nói: "Ta đâu có nhiều bạc như vậy! Trong rương chỉ có bộ cờ với bàn cờ, đáng giá mười mấy lượng bạc thôi."
Thanh niên kiếm khách phe phẩy quạt nói: "Vậy thì khó rồi."
Thiếu niên thanh tú muốn lên tiếng, nhưng bị ông lão họ Tùy túm chặt lấy cánh tay, trừng mắt nhìn.
Thiếu niên bị ánh mắt xa lạ của ông nội dọa sợ, câm như hến.
Ông lão họ Tùy vội liếc nhìn gã thư sinh đáng thương, may thay, gã không có ý định cầu cứu xin tiền mình, nếu không thì họa thủy đổ đầu, không tránh khỏi bị ông mắng cho một trận, còn phải nhanh chóng rũ sạch quan hệ, nếu không thì thật mất mặt người có học thức, lại làm hỏng hình tượng hiền lành hòa ái bấy lâu nay trước mặt đám hậu bối.
Không biết vì sao, lão ma đầu Dương Nguyên phất phất tay, vẫn giọng nói khàn khàn như mài dao, cười nói: "Được rồi, dọa dẫm một chút là đủ rồi. Kẻ đọc sách cũng có khí phách đấy, hơn khối kẻ khoanh tay đứng nhìn. Đừng nói gì bênh vực lẽ phải, chỉ sợ rước họa vào thân. Chỉ là trong tay không có đao, người ngoài lại đông, không thì chắc đã chém c·hết gã thư sinh kia cho xong chuyện rồi."
Tên mặt mày dữ tợn có chút thất vọng, vờ như muốn đạp, gã thư sinh liền lăn một vòng đứng dậy, né tránh đám người, chạy vội ra ngoài, bùn bắn tung tóe.
Ông lão họ Tùy vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên.
Thiếu niên thanh tú thì đỏ bừng mặt, nghe ra ý tứ trong lời lão già kia, vô cùng xấu hổ.
Nữ tử che mặt lướt nhìn về phía cuối con đường nhỏ, bóng dáng áo xanh kia khựng lại, rồi quay đầu, khẽ nhếch môi cười như có như không. Nàng vội vã rời đi.
Đến trước đình, Dương Nguyên chỉ vào gã thanh niên phe phẩy quạt bên cạnh, hướng nữ tử che mặt nói: "Đây là ái đồ của ta, vẫn còn độc thân. Ngươi tuy dùng lụa che mặt, lại búi tóc phụ nhân, cũng chẳng hề gì. Đồ nhi ta không câu nệ điều đó. Chẳng bằng ta định ngày lành, hai nhà ta kết thành thông gia? Vị lão tiên sinh đây cứ yên tâm, ta tuy là người giang hồ, nhưng của cải không phải hạng xoàng. Sính lễ, so với con cháu quan lại trong triều cưới vợ còn hậu hĩnh hơn nhiều. Nếu không tin, cứ hỏi vị tùy tùng đeo đao kia, thân thủ hắn giỏi như vậy, hẳn là biết thân phận của lão phu."
Tùy lão gia sắc mặt tái mét.
Hồ Tân Phong vẻ mặt khó xử, cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói với ông lão: "Tùy lão ca, vị này là Dương Nguyên Dương lão tiền bối, biệt hiệu Hồn Giang Giao, là một tông sư võ học lừng lẫy của Kim Phi Quốc trước đây."
Thiếu niên run rẩy, nhỏ giọng lắp bắp: "Hồn Giang Giao Dương Nguyên... chẳng phải đã bị Lâm Thù, Lâm đại hiệp, chưởng môn Tranh Vanh môn, đ·ánh c·hết rồi sao?"
Giọng nói của thiếu niên rất nhỏ, tưởng rằng không ai nghe thấy, nhưng lọt vào tai những cao thủ giang hồ như Hồ Tân Phong và Dương Nguyên, thì lại rõ mồn một.
Hồ Tân Phong quay đầu giận dữ: "Tùy Văn Pháp, cấm nói bậy! Mau tạ tội với Dương lão tiền bối!"
Thiếu niên lại chắp tay xin lỗi.
Hôm nay là lần thứ hai hắn phải xin lỗi người khác.
Dương Nguyên giơ tay, cười nói: "Vào trong nói chuyện. Chút mặt mũi này, hy vọng Tùy lão thị lang của Ngũ Lăng Quốc, vẫn là nên nể nang."
Tùy lão gia khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chưa bị g·iết ngay, là tốt rồi. Cảnh tượng m·áu m·e be bét, trong sách thường thấy, nhưng ông ta chưa từng tận mắt chứng kiến.
Đối phương đã nhận ra thân phận của mình, còn gọi là lão thị lang, có lẽ sự tình còn có cơ chuyển.
Hai bên ngồi đối diện nhau dưới vách đình. Chỉ có Dương Nguyên và gã đệ tử đeo kiếm ngồi đối diện cửa vào. Ông lão khom lưng, khoanh tay, không còn chút hung thần ác sát của ma đầu giang hồ nào. Ông ta cười nhìn nữ tử che mặt và thiếu nữ bên cạnh, rồi ôn tồn nói: "Nếu Tùy lão thị lang không chê, có thể thân càng thêm thân. Nhà ta còn một đứa cháu ngoan, vừa tròn mười sáu, không theo ta bôn ba giang hồ, nhưng thông kinh bác sử, là một thư sinh chính hiệu. Chẳng phải ta khoe khoang, khoa cử năm nay ở Lan Phòng Quốc, cháu ta đỗ nhị giáp tiến sĩ, tên Dương Thụy, Tùy lão thị lang chắc hẳn đã nghe qua."
Rồi ông ta quay đầu cười với đệ tử: "Ta không biết Thụy nhi nhà ta sẽ ưng ý vị nào. Phó Trăn, ngươi nghĩ Thụy nhi sẽ chọn ai, có thể sẽ xung đột với ngươi không?"
Gã đệ tử đeo kiếm vội nói: "Không bằng cưới người lớn tuổi hơn làm vợ, người nhỏ tuổi nạp làm thiếp."
Ông lão nhíu mày: "Như vậy trái lễ."
Gã đệ tử cười hề hề: "Người giang hồ, không cần câu nệ nhiều như vậy. Nếu không được, thì phải nhờ hai vị cô nương lớn nhỏ ủy khuất một chút, đổi tên là xong. Gả cho Dương Thụy, vừa có tài vừa có mạo lại có gia thế. Nếu không phải ở Lan Phòng Quốc không có công chúa huyện chủ vừa tuổi, thì đã sớm là phò mã gia rồi. Hai vị cô nương gả cho Dương Thụy nhà ta, là một mối phúc lớn, hẳn là nên thỏa mãn."
Hồ Tân Phong cố nén cơn giận: "Dương lão tiền bối, đừng quên, đây là Ngũ Lăng Quốc!"
Dương Nguyên cười xòa: "Nếu Vương Độn, đệ nhất nhân của Ngũ Lăng Quốc, ngồi ở đây, ta đã không bước vào cái đình này rồi. Khéo thay, Vương Độn giờ này chắc đang ở kinh thành Đại Triện. Đương nhiên, đám người chúng ta nghênh ngang qua cảnh, g·iết người thật rồi, bọn bộ khoái lão luyện của Ngũ Lăng Quốc, chắc chắn sẽ tìm ra dấu vết. Bất quá không sao, đến lúc đó Tùy lão thị lang sẽ giúp thu dọn cục diện rối rắm. Người đọc sách coi trọng danh tiếng, chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài."
Hồ Tân Phong thở dài, quay sang nhìn Tùy lão gia: "Tùy lão ca, huynh nói sao?"
Tùy lão gia nhìn ông lão sắc bén kia, cười lạnh: "Ta không tin ngươi, Dương Nguyên, thật có thể vô pháp vô thiên ở Ngũ Lăng Quốc này."
Dương Nguyên cười trừ, hỏi Hồ Tân Phong: "Hồ đại hiệp nói sao? Muốn liều m·ạng sống, không nói đến, còn muốn bồi thêm cả môn phái cùng gia quyến, để bảo vệ hai vị nữ tử, cản trở chuyện kết thân của hai nhà ta? Hay là thức thời một chút, đến ngày Thụy nhi nhà ta thành thân, ngươi là khách quý hàng đầu, đến chúc mừng, rồi để ta biếu lại một món quà lớn?"
Gã đệ tử đeo kiếm cười khẩy: "Gạo đã nấu thành cơm rồi, nữ tử sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều."
Dương Nguyên khẽ cười, gật đầu: "Lời nói tuy thô nhưng không sai chút nào."
Tùy lão gia vội vàng cầu khẩn: "Hồ đại hiệp! Lúc nguy nan này, không thể bỏ mặc chúng ta được!"
Hồ Tân Phong trong lòng giằng xé, ánh mắt phức tạp, thiên nhân giao chiến.
Dương Nguyên mỉm cười nói: "Đáng tiếc là cái gã thư sinh trẻ tuổi kia không có ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ dùng những lý lẽ cao siêu của kẻ đọc sách để mắng thông gia một trận. Cơ mà cũng may hắn không có ở đây, nếu không ta tuyệt đối không để thông gia mất mặt như vậy, g·iết người cũng xong chuyện. Tính tình của ta so với năm xưa đã tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là từ khi trong nhà có thêm Thụy nhi, ta đối với những kẻ đọc sách các ngươi, dù có đọc được bao nhiêu quyển thánh hiền kinh thư, cũng đều rất kính trọng."
Nữ tử che mặt bằng khăn voan đột nhiên lên tiếng: "Ta có thể ở lại, để bọn họ đi đi, sau đó lập tức chạy đến Lan Phòng Quốc. Dù cho có người báo quan, chỉ cần chúng ta qua được biên giới, tiến vào Kim Phi Quốc, thì cũng vô dụng thôi."
Dương Nguyên lắc đầu: "Chuyện phiền phức là ở chỗ này, lần này chúng ta đến Ngũ Lăng Quốc các ngươi, tìm vợ cho Thụy nhi nhà ta chỉ là tiện đường, còn có một số việc nhất định phải làm. Cho nên quyết định của Hồ đại hiệp, cực kỳ quan trọng."
Hồ Tân Phong đột nhiên hỏi: "Cho dù ta ở trong cái đình này gật đầu đồng ý, các ngươi thực sự sẽ yên tâm sao?"
Dương Nguyên cười: "Đương nhiên là không yên lòng rồi."
Hồ Tân Phong hít sâu một hơi, vặn mình một cái, tung một quyền nện thẳng vào đầu lão nhân họ Tùy.
Đừng nói là một vị lão già nho nhã yếu ớt, ngay cả cao thủ giang hồ thông thường cũng không chịu nổi một quyền dốc sức của Hồ Tân Phong.
Nhưng ngay sau đó, Hồ Tân Phong bị một vệt kiếm quang cản trở, vội vàng thu tay lại.
Thì ra, trước mặt lão nhân họ Tùy, có một thanh kiếm chắn ngang.
Người rút kiếm, chính là vị đệ tử đắc ý của Hồn Giang Giao Dương Nguyên, kiếm khách trẻ tuổi một tay chắp sau lưng, một tay cầm kiếm, mặt mỉm cười: "Quả nhiên, cái gọi là cao thủ của Ngũ Lăng Quốc, thật khiến người ta thất vọng. Cũng chỉ có Vương Độn xem như hạc giữa bầy gà, lọt vào danh sách mười người đứng đầu Đại Triện, tuy rằng chỉ đứng cuối bảng, nhưng chắc chắn hơn xa những võ nhân khác của Ngũ Lăng Quốc."
Dương Nguyên nhíu mày: "Nói nhảm ít thôi."
Người trẻ tuổi biết mình lỡ lời, trên mặt thoáng lộ vẻ lệ khí, bước lên một bước, ánh kiếm lóe lên, trong đình nhỏ, hơi nóng sau cơn mưa lớn vốn đã giảm đi, nay kiếm khách trẻ tuổi rút kiếm, càng thêm một trận ý lạnh thấm vào da thịt.
Hồ Tân Phong từng bước lùi lại, giận dữ nói: "Dương tiền bối, đây là vì cái gì?!"
Đối mặt với ánh kiếm lăng lệ chói mắt giăng khắp đình, Hồ Tân Phong còn có thể mở miệng hỏi han, hiển nhiên cao hơn Dương Nguyên đệ tử một bậc.
Kiếm khách trẻ tuổi tiếc hận vì đã bỏ lỡ cơ hội diện kiến một mỹ kiều nương không thấy mặt, chỉ nghe nàng nói một câu, liền cảm thấy xương cốt mềm nhũn, chắc chắn là một tuyệt sắc mỹ nhân. Dù dung mạo không bằng tư thái, nhưng giọng nói mê người như vậy, chắc hẳn mang một phong vị khác, nhất là nàng còn là khuê tú của một gia đình thư hương môn đệ ở Ngũ Lăng Quốc. Không ngờ lại tiện nghi cho cái tên Dương Thụy kia, kiếm khách trẻ tuổi vốn đã tích tụ một bụng tà hỏa, lúc này Hồ Tân Phong còn dám phân tâm nói chuyện, ra kiếm càng thêm tàn nhẫn, nhanh mạnh.
Thiếu niên thanh tú Tùy Văn Pháp trốn sau lưng lão nhân họ Tùy, thiếu nữ Tùy Văn Di rúc vào ngực cô cô, run lẩy bẩy.
Nữ tử che mặt bằng khăn voan nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ."
Dương Nguyên thân như vượn, cong người, mũi chân điểm một cái, mạnh mẽ lao ra, chớp lấy sơ hở, song quyền như búa tạ, khó khăn lắm tránh được một kiếm vào ngực Hồ Tân Phong, đánh cho Hồ Tân Phong bay ngược ra khỏi đình, ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra, giãy giụa hai lần cũng không thể đứng dậy.
Dương Nguyên trong lòng cười lạnh, hai mươi năm trước là như thế, hai mươi năm sau vẫn vậy. Mẹ kiếp, đám đại hiệp giang hồ chính đạo mua danh chuộc tiếng này, một tên so với một tên còn thông minh hơn. Năm đó chính mình quá ngu ngốc, mới dẫn đến chỉ có một thân bản lĩnh mà không có chút đất dung thân nào ở giang hồ Kim Phi Quốc. Bất quá cũng tốt, nhân họa đắc phúc, không những mở ra một môn phái mới phát triển không ngừng ở biên giới hai nước, còn trà trộn vào quan trường Lan Phòng Quốc và trên núi Thanh Từ Quốc, kết giao với hai vị cao nhân thực sự.
Kiếm khách trẻ tuổi định v·út qua, bổ thêm vài kiếm vào ngực, vào đầu Hồ đại hiệp.
Dương Nguyên lại đưa tay ngăn cản, Hồ Tân Phong bên cạnh vừa lau chùi vết máu, bờ môi khẽ nhúc nhích, hắn cũng vậy. Đúng lúc này, trên đường nhỏ có hai kỵ chậm rãi tiến đến, gặp phải trận "giang hồ tranh chấp" này, nhưng không hề có ý định giảm bớt tốc độ.
Một kỵ là một lão già áo đen đeo đao, kỵ còn lại là một nam tử chừng ba mươi tuổi. Hai kỵ đi qua lầu các, lão giả kia liếc nhìn đám người rồi thúc ngựa đi thẳng. Tùy lão nhân vội hô lớn: "Hai vị hiệp sĩ cứu mạng! Ta là Tùy Tân Vũ, tiền nhiệm Công bộ thị lang của Ngũ Lăng Quốc. Bọn tiểu nhân này muốn mưu tài sát hại tính mệnh ta!"
Nam tử trẻ tuổi kia bỗng ghìm ngựa quay đầu, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là Tùy bá bá?!"
Tùy Tân Vũ, người ở Ngũ Lăng Quốc nổi danh về học vấn và cờ vây hơn là quan trường, ngẩn người một chút rồi dùng sức gật đầu.
Dương Nguyên cười khẩy: "Ông thông gia à, ông thật không sợ hại chết người vô tội qua đường. Ta hiện tại có chút đổi ý về hai mối hôn sự này rồi, ai biết được ngày nào đó ông lại đem ta bán đi hay không."
Nam tử vội tung người xuống ngựa, chắp tay hành lễ, khóc không thành tiếng: "Vãn bối Tào Phú, bái kiến Tùy bá bá! Năm đó vãn bối vì tránh họa, sợ liên lụy Tùy bá bá, đành phải không từ mà biệt, cuối cùng lại liên lụy đến Tùy cô nương rồi."
Trừ Dương Nguyên ra, cả đám người, kể cả đệ tử Phó Trăn, đều biến sắc, kinh hồn bạt vía. Tào Phú này ở Lan Phòng Quốc và Thanh Từ Quốc là nhân vật lẫy lừng, không hiểu từ đâu một kẻ sống đầu đường xó chợ, rồi một gã võ phu què chân đến Lan Phòng Quốc, lại biến thành cao đồ của một vị lão thần tiên trên núi ở Thanh Từ Quốc. Dù rằng tên tuổi tu đạo giả ở mười mấy nước không dễ hù dọa người, dân thường chưa chắc đã nghe, nhưng các môn phái giang hồ có chút của cải đều rõ, những tu đạo giả có thể sừng sững không ngã ở mười mấy nước, đặc biệt là có tiên gia phủ đệ, có tổ sư đường, không ai là dễ đối phó.
Mười mấy năm qua, Tào Phú mấy lần xuống núi du lịch giang hồ, bên cạnh luôn có người hộ đạo đi theo trong truyền thuyết. Tào Phú gần như không ra tay, nhưng danh tiếng Tào Phú đã vang khắp Lan Phòng, Thanh Từ hai nước. Nghe nói vị hoàng hậu nương nương nổi tiếng của Lan Phòng Quốc trước kia còn là sư tỷ sư đệ với hắn.
Thế là trong mười đại tông sư và tứ đại mỹ nhân mới được Đại Triện vương triều bình chọn, có hai người có liên quan đến Tào Phú. Một là sư tỷ "U Lan mỹ nhân" kia, một trong tứ đại mỹ nhân. Ba người còn lại, hai người là giai nhân thành danh đã lâu, đệ tử bế quan của quốc sư Đại Triện. Người còn lại xuất thân từ chợ búa ở Thanh Liễu Quốc phía bắc, bị một vị đại tướng biên quan kim ốc tàng kiều, vì thế nước láng giềng còn gây sự biên giới với Thanh Liễu Quốc, nghe đồn là để bắt đi hồng nhan họa thủy này.
Còn một người có quan hệ với Tào Phú, người vận đạo cực tốt, thiên chi kiêu tử, chính là người hộ đạo của Đại Triện, xếp hạng trước cả Vương Độn, đao khách Tiêu Thúc Dạ. Hắn đã là đại tông sư trong truyền thuyết bước vào Luyện Thần cảnh, còn học được một tay lôi pháp tinh xảo có thể chém yêu trừ ma từ sư phụ của Tào Phú. Thanh đao "Mây khói" bên hông hắn càng là chém sắt như chém bùn, áp chế quỷ mị tiên gia pháp.
Nếu không có gì bất ngờ, lão già áo đen đi theo Tào Phú kia chính là Tiêu Thúc Dạ rồi.
Thiếu nữ ngẩng đầu, kéo tay cô cô, kinh hỉ hỏi: "Cô cô, có phải là Tào Phú thúc thúc mà Văn Pháp thường nhắc tới không ạ?"
Thiếu niên thanh tú Tùy Văn Pháp càng lệ nóng đầy vành mắt. Hắn đã nghe về giang hồ sự tích của Tào thúc thúc này từ lâu, chỉ là không dám chắc có phải là người năm đó cùng cô cô thành thân, nhưng gia cảnh sa sút hay không. Trong mộng thiếu niên vẫn hy vọng Tào Phú tiên giáng trần từ Lan Phòng Quốc chính là thiếu hiệp giang hồ năm xưa suýt thành thân với cô cô.
Tào Phú đứng thẳng người, đỡ Hồ đại hiệp đứng dậy.
Hồ Tân Phong cười khổ: "Tào công tử, tại ta Hồ Tân Phong vô dụng. Nếu không có các vị đến kịp, ta dù giao ra cái mạng này cũng không bảo vệ được Tùy lão ca. Một khi ủ thành họa lớn, chết trăm lần cũng không hết tội."
Tào Phú vội lui lại một bước, chắp tay lần nữa: "Hồ đại hiệp có đức độ, Tào Phú vãn bối xin cúi đầu."
Tùy Tân Vũ hừ lạnh một tiếng, vung tay áo: "Tào Phú, biết người biết mặt khó biết lòng. Hồ đại hiệp vừa rồi tỷ thí với người ta, suýt chút nữa vô tình đánh chết Tùy bá bá của ngươi."
Tào Phú ngạc nhiên.
Tùy Tân Vũ thở dài: "Tào Phú, con vẫn quá mức trạch tâm nhân hậu, không biết giang hồ hiểm ác. Thôi đi, hoạn nạn thấy chân tình, ta Tùy Tân Vũ coi như trước kia mù mắt, nhận ra Hồ đại hiệp là bạn bè. Hồ Tân Phong, ngươi đi đi. Sau này Tùy gia trèo cao không nổi Hồ đại hiệp, đừng qua lại gì nữa."
Hồ Tân Phong xoay người, "phụt" một tiếng phun ngụm máu tươi xuống đất, chắp tay cúi đầu: "Về sau, Hồ Tân Phong ta nhất định đến phủ đệ Tùy lão ca, đích thân đến nhà tạ tội!"
Gã hán tử lưng đeo bảo đao một tay ôm ngực, tay còn lại giữ chặt chuôi đao, bước đi xiêu vẹo rời đi, bóng lưng thật thê lương.
Dương Nguyên đứng ngay trước cửa đình nghỉ mát, sắc mặt âm trầm, giọng nói nặng nề: "Tào Phú, đừng tưởng ỷ vào quan hệ sư môn mà vênh váo, đây là Ngũ Lăng Quốc, không phải Lan Phòng Quốc, càng không phải Thanh Từ Quốc của ngươi!"
Tùy Tân Vũ vuốt râu cười ha hả: "Lời này... lão phu nghe sao mà thấy quen tai quá!"
Hồn Giang Giao Dương Nguyên sắc mặt cứng đờ, dường như đang cố kìm nén cơn giận, nhưng lại không dám manh động. Điều này khiến lão Thị Lang của Ngũ Lăng Quốc càng thêm đắc ý, cảm thán nhân sinh thật vô thường, liễu rủ hoa cười, cuộc đời lại gặp những điều thú vị.
Thiếu nữ Tùy Văn Di nép vào lòng cô cô, che miệng cười trộm, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết, nhìn về phía nam tử tên Tào Phú kia, tâm thần rung động. Bỗng nhiên, sắc mặt thiếu nữ có chút ảm đạm.
Tùy Văn Pháp trừng lớn mắt, cố sức nhìn chằm chằm Tào Phú, kẻ mà nàng cho là "cô phụ" kia. Thiếu niên cảm thấy mình phải nhìn thật kỹ, nhìn thật lâu, để xem cái vị giang hồ đại hiệp bước ra từ trong sách này trông như thế nào. Tiếc rằng Tào thúc thúc nho nhã như một văn nhân lại không mang kiếm đeo đao, nếu không thì thật hoàn mỹ!
Tào Phú chắp tay sau lưng, đứng giữa đường, tay còn lại xoa bụng, dáng vẻ phong lưu của một danh sĩ. Tùy lão Thị Lang âm thầm gật đầu, không hổ là lương duyên mà năm xưa mình đã chọn cho con gái, quả nhiên là rồng phượng trong loài người.
Tào Phú liếc nhìn nữ tử che mặt bên kia, ánh mắt dịu dàng như nước, không thể nói rõ cũng không thể tả hết nỗi nhớ nhung, sầu tư. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Dương Nguyên, lại là một phong thái tiêu sái khác, phong thái được tôi luyện từ giang hồ. Hắn bước một bước lùi lại, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, đưa một bàn tay ra phía trước, mỉm cười nói: "Dương Nguyên, bao năm tìm ngươi không thấy, đã gặp rồi, vậy thì luận bàn vài chiêu?"
Dương Nguyên cười lạnh: "Ngươi còn kém bối phận lắm. Để đệ tử ta, Phó Trăn, cùng ngươi qua vài chiêu. Sinh tử tự chịu, không liên lụy đến sư môn trưởng bối, thế nào?"
Khóe miệng Phó Trăn giật giật.
Dương Nguyên đã trầm giọng ra lệnh: "Phó Trăn, vô luận thắng thua, chỉ cần xuất ra ba kiếm!"
Phó Trăn thở phào nhẹ nhõm, may mà sư phụ cuối cùng cũng không đẩy mình vào đường chết.
Phó Trăn hít sâu một hơi, cười nói: "Vậy thì xin cùng Tào đại tiên sư lĩnh giáo ba chiêu."
Phó Trăn suy nghĩ một hồi, một kiếm thẳng tắp đâm ra, bước chân tiến lên, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Nhát kiếm này nhìn như khí thế như cầu vồng, nhưng thực chất lại giữ lại rất nhiều lực.
Hắn nghĩ rằng mình chỉ cần chịu chút đau khổ trong lòng bàn tay đối phương, giữ lại cái mạng nhỏ là được.
Nhưng Phó Trăn rất nhanh đã hối hận xanh ruột.
Người kia bước ra một bước, đầu hơi nghiêng, ngay lúc Phó Trăn còn do dự có nên tượng trưng vạch ngang một cái hay không, người kia đã trong nháy mắt đến trước mặt Phó Trăn, một bàn tay chắn trước mặt Phó Trăn, cười nói: "Ngũ Lôi Chân Ấn, nhanh ra giáng cung!"
"Ầm" một tiếng!
Như có lôi pháp nổ tung ngay trước mặt Phó Trăn.
Thất khiếu đổ máu, Phó Trăn mất mạng tại chỗ, bay ra ngoài, đập vào bức tường trước đình, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Thanh kiếm vừa rơi xuống đất bị Tào Phú đưa tay bắt lấy, vung tay một cái, cắm phập vào một gốc cây lớn.
Tùy Văn Pháp, gã thanh niên dáng vẻ thư sinh, nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tràn đầy cảm xúc. Gã vội lau mặt, phát hiện mình đã rơi lệ. "Nửa cái cô phụ ư? Chẳng lẽ là...người cô phụ trong lòng ta!", gã thầm nghĩ. Nhất định phải thỉnh giáo vị "cô phụ" này một chiêu nửa thức, để sau này gã còn có thể cõng tráp đi du học. Ít nhất, gã sẽ không thảm hại như gã áo xanh, kẻ đánh cờ dở kia. Bị người đụng phải còn phải xin lỗi, ngã xuống vũng bùn cũng không dám hé răng, lúc bỏ chạy thì chân cẳng lại thoăn thoắt, còn vác theo cái rương sách trúc xanh to tướng, thật nực cười!
Hồn Giang Giao Dương Nguyên dẫn thủ hạ nhanh chóng rời khỏi đình. Tào Phú cười hỏi Tùy lão: "Tùy bá phụ, có cần ta chặn chúng lại không?"
Nữ tử che mặt sau lớp vải mỏng không lộ vẻ gì đặc biệt. Tùy lão suy nghĩ một chút, vẫn là không muốn sinh thêm chuyện, lắc đầu cười: "Thôi bỏ đi, đã giáo huấn chúng một trận rồi. Chúng ta mau rời khỏi đây, dù sao sau đình còn có một cỗ t·hi t·hể."
Còn đám hung đồ giang hồ thấy tình hình bất lợi liền bỏ chạy kia, liệu chúng có gây họa cho người vô tội hay không... Chuyện đó, Tùy lão và Tào Phú, người sắp thành cha vợ, hình như đều không bận tâm lắm.
Sau một hồi hàn huyên, Tào Phú cho biết gã vừa từ Lan Phòng, Thanh Từ, Kim Phi Quốc một đường chạy tới. Gã đã đến phủ Tùy gia ở Ngũ Lăng Quốc một chuyến, nghe nói Tùy lão thị lang đang trên đường đến Đại Triện vương triều, liền ngày đêm đuổi theo, hỏi thăm tung tích, cuối cùng may mắn gặp được ở cổ đình trên trà mã đạo này. Tào Phú lòng còn sợ hãi, nói mình đến chậm trễ. Tùy lão thị lang cười lớn, bảo "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, không muộn không muộn!". Nói đoạn, ánh mắt hiền từ của lão dừng trên nữ nhi. Tiếc rằng nữ tử vẫn im lặng không nói, nhưng nụ cười trên môi Tùy lão lại càng tươi, chắc hẳn là nữ nhi đang thẹn thùng. Tào Phú, một rể hiền khó kiếm, bỏ lỡ một lần đã là chuyện đáng tiếc, nay gã áo gấm về làng, vẫn không quên hôn ước năm xưa, càng là điều đáng quý, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Cái gì mà "Cỏ cây tập" của Đại Triện vương triều, không đi cũng được, trước tiên phải định hôn sự này mới là đại sự hàng đầu.
Còn cái thuyết pháp "Tào đại tiên sư" của thủ lĩnh hung tặc Dương Nguyên kia, Tùy Văn Vũ đã khắc sâu trong tâm trí.
Tào Phú vốn định hộ tống Tùy lão đến kinh thành Đại Triện, nói nguyện ý một đường theo hầu. Nhưng nghe Tùy lão nói muốn về hương, mà "Cỏ cây tập" lại ở nơi xa xôi, thân thể lão không chịu nổi đường xá xóc nảy, Tào Phú liền đổi ý, nói kinh thành Đại Triện nay có Thủy Giao gây loạn, không đi cũng tốt.
Đoàn người rời khỏi đình, ai nấy lên ngựa, men theo cổ trà mã đạo chậm rãi xuống núi. Đường về Tùy gia ở quận thành thuộc Ngũ Lăng Quốc còn không ngắn, hơn nữa còn phải đi qua kinh kỳ. Điều này khiến Tùy Tân Vũ rất hài lòng, gã nghĩ bụng, "Nếu đường vòng qua kinh thành, gặp lại mấy lão bằng hữu một phen cũng không tệ."
Khi nữ tử che mặt lên ngựa, ánh mắt nàng thoáng liếc nhìn cuối con đường nhỏ, vẻ mặt suy tư.
Dương Nguyên cùng đám hung đồ giang hồ kia hoặc là quay về đường cũ, hoặc là rẽ vào đường nhỏ trốn, hoặc là nhanh chân bỏ chạy. Nếu bọn họ tiếp tục đi về hướng kinh thành Đại Triện, rất có thể sẽ chạm mặt bọn chúng.
Trên đường xuống núi. Hồ Tân Phong sau khi khuất khỏi tầm mắt mọi người, liền lập tức chạy vội. Gã nhìn thấy gã áo xanh đội nón rộng vành kia, liền nổi giận đùng đùng, luôn cảm thấy hôm nay xui xẻo đều tại gã này mà ra. Nếu không phải gã ta đòi c·hết trong đình, học đánh cờ lại còn lề mà lề mề đánh với họ Tùy một ván, thì gã đã khởi hành sớm hơn hoặc muộn hơn một chút, nói không chừng đã không đến nỗi cục diện này. Không những quan hệ giữa gã và Tùy gia vẫn tốt đẹp, mà còn có thể thuận tiện leo lên Tào Phú. Giờ thì chọc giận Tùy Tân Vũ chưa nói, đến cả cơ hội làm quen với Tào Phú cũng không có. Nói không chừng cái vị nương tử mà gã không dám tơ tưởng kia, sẽ cùng Tào Phú thổi gió bên gối, Hồ Tân Phong sợ rằng ngày nào đó mình sẽ tan cửa nát nhà!
Một đi một về, là tổn thất lớn biết bao?
Nghĩ đến đây, Hồ Tân Phong nổi đóa, gã vung chân đá ngang vào đầu gã thư sinh yếu ớt kia, hất gã ta xuống rừng rậm ven đường, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Lúc này, Hồ Tân Phong mới thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Tâm tình Hồ Tân Phong tốt hơn nhiều, gã hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lẫn tơ máu. Vừa rồi bị Dương Nguyên nện cho hai quyền vào ngực, nhìn thì đáng sợ, nhưng thực ra không bị thương nặng.
Nhưng đi được nửa dặm, Hồ Tân Phong bỗng trừng lớn mắt, "Sao phía trước lại là gã thư sinh cầm Hành Sơn Trượng kia?".
"Lão tử đây là ban ngày gặp quỷ rồi hay sao?".
Hồ Tân Phong cẩn thận nhặt một hòn đá, nhẹ nhàng ném qua.
Vừa vặn nện trúng gáy hắn, kẻ kia ôm đầu, quay lại, mặt mày hằm hè giận dữ quát: "Ngươi chán sống rồi phải không?"
Hồ Tân Phong vốn muốn cười, nhưng chợt rụt lại.
Trong lòng hắn căng thẳng, định bụng chuồn khỏi con đường trà mã cổ quái dị này, nơi khiến hắn cảm thấy âm khí dày đặc. Nhưng kẻ kia lại lảo đảo tiến về phía hắn, cảnh tượng quỷ dị này khiến Hồ Tân Phong nhất thời cứng đờ.
Mặt Hồ Tân Phong cứng ngắc.
Kẻ kia đẩy vành nón rộng, cười hề hề hỏi: "Sao nào, đường lớn không đi? Không sợ quỷ áp tường à?"
Hồ Tân Phong nuốt khan một ngụm nước bọt, gật đầu lia lịa: "Đi đường lớn, ta muốn đi đường lớn."
Thế là hai người cùng nhau chậm rãi bước đi.
Hồ Tân Phong âm thầm quan sát, phát hiện bước chân kẻ kia có vẻ không vững, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn chần chừ một lát, rồi cấp tốc vận khí đan điền, tung một quyền mạnh mẽ vào thái dương kẻ kia.
"Ầm!" một tiếng.
Kẻ kia bay thẳng ra khỏi đường trà mã cổ.
Hồ Tân Phong xoa xoa nắm đấm, đau nhức! Lần này chắc chắn hắn c·hết không toàn thây rồi.
Nhưng đi thêm chừng một dặm nữa, bóng áo xanh kia lại hiện ra trước mắt.
Hồ Tân Phong mồ hôi nhễ nhại, sống lưng lạnh toát.
May mắn thay, kẻ kia vẫn hướng về phía hắn, rồi cùng hắn sóng vai bước đi, chậm rãi xuống núi.
Mồ hôi trên người Hồ Tân Phong tuôn như tắm.
Bỗng phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hồ Tân Phong giật mình lùi lại, lớn tiếng hô hoán: "Tùy lão ca, Tào công tử, người này là đồng bọn của Dương Nguyên!"
Nhưng đoàn kỵ sĩ chỉ lướt qua, chẳng ai thèm ngoái đầu nhìn hắn.
Hồ Tân Phong như bị sét đánh ngang tai.
Thư sinh trẻ tuổi mỉm cười: "Có chút xấu hổ rồi."
Nhưng rồi chàng ta chợt nhíu mày.
Giữa đội kỵ binh, nữ tử che mặt bằng khăn voan lo lắng kêu lên: "Trần công tử cứu ta!"
Trần Bình An làm ngơ, bước chậm lại. Hắn chậm, Hồ Tân Phong cũng theo đó chậm lại.
Nhưng ả đàn bà kia vẫn không cam tâm, quả thật như phát điên, lập tức quay đầu ngựa, một mình một ngựa ngược chiều đám người, lao thẳng về phía gã áo xanh nón rộng vành.
Ngay cả Trần Bình An cũng phải trợn mắt há mồm, gặp kẻ vô liêm sỉ thì nhiều, nhưng vô liêm sỉ đến mức này thì hắn chưa từng thấy! Ả ta vội vàng nhảy xuống ngựa, lướt đến bên cạnh hắn, núp sau lưng hắn và cái rương sách, khẽ giọng: "Trần công tử, ta biết ngươi là người tu đạo, mau cứu ta!"
Trần Bình An quay đầu lại, hỏi: "Ta là cha ngươi hay ông nội ngươi?"
Ả ta bỗng nhiên gỡ nón rộng vành, lộ ra dung nhan, đau khổ nói: "Chỉ cần ngươi cứu ta, chính là ân nhân của Tùy Cảnh Trừng này, lấy thân báo đáp cũng..."
Chưa dứt lời, ả đã bị người ta tát cho mấy cái, xoay mấy vòng rồi ngã nhào xuống đất, hoàn toàn ngây người.
Người nọ nói: "Ta nhịn cả nhà ngươi lâu lắm rồi."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại thở dài một tiếng, mặt hướng về phía nàng và Hồ Tân Phong, vị thư sinh nhã nhặn yếu đuối kia, trong tay bỗng dưng xuất hiện một chiếc quạt xếp bằng ngọc trúc, mỉm cười nói: "Mạo phạm giai nhân, mạo phạm giai nhân rồi."
Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn
Lê Hiệp
Trả lời1 ngày trước
Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 ngày trước
ok
Minh Ngan
Trả lời2 ngày trước
Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 ngày trước
ok đã fix.
Anh Dũng Nguyễn
Trả lời4 ngày trước
Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?
conanhl90
4 ngày trước
https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á
Kevin1984
3 ngày trước
TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm
binh178
Trả lời4 ngày trước
Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz
binh178
Trả lời4 ngày trước
Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời4 ngày trước
Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.
Aidennguyen27
4 ngày trước
Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.
Tiên Đế [Chủ nhà]
4 ngày trước
ok dịch lại tới 511 rồi.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời4 ngày trước
Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?
Kevin1984
Trả lời1 tuần trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
1 tuần trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Kevin1984
1 tuần trước
Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?
Minh Ngan
Trả lời1 tuần trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok
luan
Trả lời2 tuần trước
ra thêm phiên ngoại đi ad