Trung Thổ, Tuệ Sơn.
Vị thần nhân kim giáp ngồi trên bậc thang bỗng đứng dậy, thần sắc nghiêm trang, ôm quyền chào người mới đến.
Kẻ có thể khiến Đại thần Tuệ Sơn từ đáy lòng kính cẩn như thế, đương nhiên không phải lão tú tài lấm la lấm lét cười hì hì kia, mà là người bên cạnh lão... Bạch Dã, nay đã thành một đứa trẻ đầu đội mũ đầu hổ.
Nhân gian đắc ý nhất, chống kiếm Phù Diêu châu, chém rồi lại chém, nếu tính thêm Chu Mật và Lưu Xoa cuối cùng ra tay, thì chính là Bạch Dã một mình nắm giữ bốn thanh tiên kiếm, đâm thủng tám vương tọa.
Chỉ là lúc này, đứa trẻ ấy mặc áo trắng, đội mũ đỏ thẫm, dung mạo thanh tú, lại có vài phần xa cách lạnh nhạt. Gặp Đại thần Tuệ Sơn, đứa trẻ cũng chỉ khẽ gật đầu.
Lão tú tài một tay đè mũ đầu hổ, "Sao thế, đứa nhỏ nhà người ta, lễ nghi đâu cả rồi, thấy đường đường Đại thần Tuệ Sơn chúng ta..."
Đứa trẻ đưa tay, vỗ vỗ tay lão tú tài, ý bảo hắn thôi đi.
Lão tú tài giả vờ đỡ chiếc mũ đầu hổ vốn không hề lệch, "Trên núi gió lớn, sợ ngươi cảm lạnh thôi mà?"
Bạch Dã hôm nay thần hồn suy yếu, cần một vật che lấp thiên cơ, tránh bị Thác Nguyệt sơn đại tổ không quá chân đi trên đất bằng kia dây dưa, vì vậy lão tú tài cầu Chí Thánh tiên sư một kiện chí bảo văn miếu. Chí Thánh tiên sư mang lễ khí từ văn miếu tới, lão tú tài khuyên can mãi, mới thuyết phục được ngài ấy thuận tay luyện hóa một chút, cuối cùng kiểu dáng lại biến thành chiếc mũ đầu hổ Bạch Dã thường đội khi còn nhỏ ở quê nhà.
Đại thần Tuệ Sơn thật lòng bênh vực Bạch Dã, dùng tiếng lòng trách mắng lão tú tài: "Lão tú tài, đứng đắn chút đi!"
Lão tú tài hậm hực thu tay, cười hỏi đứa trẻ: "Hai ta đi bộ lên đỉnh núi, hay là làm phiền Đại thần Tuệ Sơn đưa một đoạn?"
Đứa trẻ đã cất bước, chẳng buồn nói nhảm với lão tú tài nửa câu, hắn định đi bộ lên đỉnh Tuệ Sơn gặp Chí Thánh tiên sư.
Bạch Dã đời này vào núi cầu tiên nhiều vô kể, nhưng chẳng hiểu sao, đủ loại duyên cớ, mấy lần đi ngang qua Tuệ Sơn, lại chưa từng được du ngoạn sơn thủy nơi này, vậy nên Bạch Dã muốn mượn cơ hội này mà đi một chuyến.
Lão tú tài theo sau Bạch Dã nhỏ bé đội mũ đầu hổ, quay đầu nhìn kẻ ngốc muốn ngồi lại chỗ cũ, cười mắng: "Ngươi là mông ngươi ấp được ổ gà con hay sao, hay là làm môn thần ở đây được lão đầu tử trả tiền à, còn không mau hộ giá? Mau lên! Gió Tuệ Sơn vù vù, không cẩn thận thổi bay chiếc mũ đầu hổ này, đừng trách ta không nể tình huynh đệ, đến chỗ lão đầu tử, ta sẽ mách tội ngươi trước..."
Kim giáp thần nhân tự động bỏ qua lời lải nhải của lão tú tài, lặng lẽ theo sau hai người, cùng nhau leo từng bậc thang.
Sườn dốc Tuệ Sơn khắc đầy bia đá, bất luận số lượng hay tài văn chương, đều độc nhất vô nhị Hạo Nhiên thiên hạ, tiếc nuối lớn nhất trong lòng kim giáp thần nhân, chính là thiếu mất một tấm bia do Bạch Dã tự tay viết.
Chỉ là đứa trẻ đội mũ đầu hổ kia, đại khái có thể coi là một Trích tiên nhân danh xứng với thực rồi.
Lão tú tài quay đầu nói: "Thơ Bạch Dã vô địch, phải không? Tuệ Sơn các ngươi có công nhận không?"
Kim giáp thần nhân gật đầu: "Đương nhiên công nhận. Thơ Bạch tiên sinh, hùng hồn tráng lệ biết bao."
Thực tế, trên đỉnh Tuệ Sơn, kim giáp thần nhân đã đặc biệt để lại một vách đá trống.
Phải biết danh sơn thế gian, thường thường trên núi tiên sư cùng văn nhân thi sĩ khắc rất nhiều lên sườn dốc, đây chính là cái gọi là "từ xưa danh sơn ở thánh nhân", nhất là đỉnh núi cao, trải qua vạn năm, chỉ riêng nơi đỉnh núi, có thể để lại cho hậu thế khắc lên sườn dốc, hoặc là lập bia, hầu như đến một tấc đất bằng bàn tay cũng không còn. Thế mới thấy thành ý của Đại thần Tuệ Sơn, hơn nữa vị "Trung thổ sơn thần thủ tôn" này không phải loại người như lão tú tài, rõ ràng có tâm tư này, lại cự tuyệt không nói với ai, Bạch Dã không lên núi, thì để đó, không đến, vẫn cứ để đó. Bằng không với cái đức hạnh của lão tú tài, đã có thể chủ động mang giấy bút chặn cửa nhà Bạch Dã rồi.
Lão tú tài dứt khoát quay người, giơ chân mắng: "Người kia, cả một tòa Tuệ Sơn to lớn, ngay cả nửa chữ thơ của Bạch Dã cũng không có? Ngươi làm Đại thần Tuệ Sơn kiểu gì vậy."
Kim giáp thần nhân đáp: "Không muốn quấy rầy Bạch tiên sinh bế quan đọc sách."
Lão tú tài khinh bỉ "xì" một tiếng, "Ngươi chính là thành ý chưa đủ, ngươi với Bạch Dã không thân không thích, rất bình thường, thiên hạ này có mấy người có thể xưng huynh gọi đệ với Bạch Dã, thậm chí nhờ ánh sáng của đệ tử nhà mình, mơ hồ cao hơn nửa bậc bối phận?! Nhưng mà ngươi với ta giao tình thế nào, sao không thấy ngươi cầu ta nửa câu? Cầu hay không là chuyện của ngươi, có đáp ứng hay không là chuyện của ta, thứ tự trước sau có cần phải giảng một chút không?"
Kim giáp thần nhân nổi giận đùng đùng, bụng bảo dạ: "Chẳng lẽ lại để ngươi một mình ở chân núi lải nhải?"
Mũ đầu hổ đứa nhỏ đối với lão tú tài sau lưng, bắt đầu giở trò, làm phép "đổ dầu vào lửa", rồi làm ngơ, hớn hở một mình chậm rãi leo lên, ngắm cảnh Tuệ Sơn.
Lão tú tài lập tức biến sắc, ôn tồn nói với kẻ ngốc kia: "Đời sau thư sinh, khoác lác không biết ngượng, nói trắng ra cũng là thói hư tật xấu, chỉ là thơ thất luật, không nghiêm cẩn, nhiều chỗ mất niêm luật, vậy nên ít lưu truyền. Mấy cái tên dài dòng sáo rỗng như 'eo thon bám vách, tay vin cành hoa', gán cho Bạch Dã ta, so với cái mũ đầu hổ này, thật chẳng đáng yêu chút nào, có đúng không?"
Kim giáp thần nhân nghi hoặc, chẳng lẽ lão tú tài hiếm khi nổi lòng tốt, muốn để Bạch Dã lưu lại một quyển thơ thất luật, khắc bên sườn núi Tuệ Sơn?
Lão tú tài ra hiệu cho kẻ ngốc "ngươi hiểu ý ta đấy", thấy Tuệ Sơn đại thần tựa hồ chưa thông, lão quay lưng về phía Bạch Dã, khẽ giơ tay, xoa xoa ngón tay.
Kim giáp thần nhân quả nhiên động lòng. Chỉ cần lão tú tài khiến Bạch Dã kia lưu lại một quyển thơ thất luật, mọi chuyện dễ bàn. Cho lão tú tài mượn một tòa chi mạch đỉnh núi cũng chẳng sao. Lấy hai ba trăm năm công đức, đổi lấy một tập thơ của Bạch Dã...
Lão tú tài dừng bước, vuốt râu cười, hắng giọng, bụng bảo dạ: "Nghe cho rõ đây... Thơ luật khuôn phép, ta Bạch Dã này theo làm sao được..."
Chẳng ngờ mũ đầu hổ đứa nhỏ đã lên cao hơn mười bước, nói: "Thơ thất luật xác thực không phải sở trường của ta. Nếu Tuệ Sơn đại thần nghe được quyển thơ thất luật nào đó, nhất định là lão tú tài mạo danh ta."
Lão tú tài than một tiếng, hấp tấp đuổi theo mũ đầu hổ, vừa định đưa tay gỡ mũ, đã bị Bạch Dã không thèm quay đầu, vung tay đánh bay.
Tuệ Sơn đại thần một mực đưa tiễn hai người đến đỉnh núi, ôm quyền chào thầy trò đang ngồi xếp bằng đọc sách kia, rồi trở về chân núi.
Bạch Dã tuy không phải tu sĩ thập tứ cảnh, nhưng cước lực vẫn hơn hẳn khách hành hương tục tử, lên núi chỉ mất nửa canh giờ.
Thầy đồ quay đầu lại, cười nói với mũ đầu hổ đứa nhỏ: "Ta có chút bận, không đứng dậy được."
Đứa nhỏ chắp tay thi lễ với Chí Thánh tiên sư.
Lại thấy lão tú tài cười không ngớt, vốn đã thấp bé, lại còn khom lưng.
Đỉnh Tuệ Sơn, phong cảnh tráng lệ, nửa đêm trời quang, tinh hà lấp lánh.
Lão tú tài cảm khái: "Thiên ý xưa nay cao vời khó hỏi, không thể không hỏi. Nhân gian thở than như tiếng trống tan, không dám không nghe."
Chỉ thấy trên thiên mạc các nơi, như có đá lớn nện hồ, từng trận rung động, chấn động không thôi, chính là bút pháp khai thiên của lão giả áo xám trên Giao Long Câu, ý đồ dẫn tàn dư viễn cổ thần linh ngoài thiên ngoại vào Hạo Nhiên thiên hạ.
Mà Chí Thánh tiên sư chịu trách nhiệm vá trời, đỡ đần Lễ Thánh khỏi quá nhọc công. Còn những thuật pháp thần thông của đại tổ Thác Nguyệt Sơn rơi xuống nhân gian, cũng sẽ bị Chí Thánh tiên sư từng cái hóa giải.
Một thanh Thái Bạch vỏ kiếm bỗng nhiên treo bên cạnh mũ đầu hổ đứa nhỏ, chính là Vu Huyền đưa bùa chú trả về Tuệ Sơn.
Bạch Dã khẽ nắm chặt, muốn nói lại thôi.
Thầy đồ gật đầu: "Đi đi. Bất kể là ở Hạo Nhiên thiên hạ, hay là Thanh Minh thiên hạ, nhân gian không còn là nhân gian, Bạch Dã không còn là Bạch Dã."
Bạch Dã lần nữa chắp tay thi lễ, cáo biệt Chí Thánh tiên sư, rời đi thiên hạ khác.
Nợ Tôn đạo trưởng quá nhiều, Bạch Dã định đi một chuyến xa đến Đại Huyền Đô Quan.
Khi ấy Bạch Dã đang ở Phù Diêu châu, trong lòng đã ôm ý định hy sinh, tiên kiếm Thái Bạch chia làm bốn, mỗi thanh tặng một người. Nếu hôm nay có thể đặt chân tu hành lần nữa, Bạch Dã cũng không lo lắng bản thân không trả nổi mối nhân tình này.
Chờ đến Đại Huyền Đô quan, cho hắn nhiều nhất trăm năm là đủ.
Lão tú tài ngồi xổm xuống, hai tay lồng trong tay áo, khẽ nói: "Thiên địa như quán trọ, thời gian thoáng qua, ta đi chợt thấy, trời thu trăng sáng mênh mang."
Đứa nhỏ đầu đội mũ đầu hổ một tay cầm vỏ kiếm, một tay đè đầu lão tú tài, "Tuổi còn trẻ, sau này bớt giận hờn đi."
Thực tế, ngoài Chí Thánh tiên sư gọi Văn Thánh là tú tài, những người tu đạo đỉnh cao khác thường quen gọi Văn Thánh là lão tú tài. Dù sao tú tài nhân gian nhiều vô kể, nhưng người như Văn Thánh, thành danh nhiều năm như vậy, quả thực xứng với chữ "lão". Có điều xét về tuổi thật, lão tú tài so với Trần Thuần An, Bạch Dã, quả thực trẻ hơn nhiều, so với Tuệ Sơn đại thần càng không thể sánh bằng. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, lão tú tài lại như thật sự rất già, dung mạo đã vậy, thần thái càng như vậy. Không có tướng mạo thanh nhã như thuần nho Trần Thuần An, không có khí chất trích tiên như Bạch Dã, lão tú tài dáng người thấp bé gầy gò, mặt đầy nếp nhăn như khe rãnh, tóc bạc phơ. Thế nên năm đó bồi tự tại trung thổ văn miếu, các đại học cung thư viện tranh nhau vẽ chân dung, mời những vị đan thanh thánh thủ có quan hệ tâm đầu ý hợp vẽ tranh, lão tú tài bản thân đều muốn qua loa cho xong, vẽ trẻ trung tuấn tú chút, phong độ người trí thức đâu mất rồi, tả thực, tả thực cái gì, tả thực cái đầu ngươi, mẹ nó ngươi thoải mái chút đi, ngươi có vẽ được không, không được ta tự làm...
Lão tú tài đứng lên, nói: "Kẻ lãng tử về quê, đạo lý rõ ràng, dù tha hương có tốt, cũng phải nhớ đường về nhà."
Bạch Dã gật đầu nói: "Đã biết."
Vỏ kiếm Thái Bạch trong tay lóe lên rồi biến mất, đưa về một khiếu huyệt bản mệnh.
Lão tú tài lo lắng nói: "Nghe nói đồ ăn chay ở Đại Huyền Đô quan không ngon lắm."
Xa xa thầy trò ừ một tiếng, "Nghe người ta nói, quả thật bình thường."
Lão tú tài nói với Bạch Dã: "Ngươi nghe đi ngươi nghe đi, ta có nói mò không, lão đầu tử ta có nói bậy không? Thật sự không ngon!"
Năm đó Á Thánh viễn du Thanh Minh thiên hạ nhiều năm, chính là trung thổ văn miếu đáp lễ Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Dã đưa tay nâng mũ đầu hổ màu đỏ tươi trên đầu, ngửa đầu nhìn màn trời, thu hồi ánh mắt, nhìn kỹ quê hương núi sông hoa mai nở mỗi năm.
----
Thanh Minh thiên hạ, ngoài cửa lớn Đại Huyền Đô quan, một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, không vội đi tìm Tôn đạo trưởng bàn chuyện chính sự, nghiêng người dựa vào người gác cổng, mỉm cười nói chuyện với một vị nữ quan tỷ tỷ. Nói chuyện sư huynh Đạo Lão Nhị cho Bạch Dã mượn kiếm, tiên kiếm Đạo Tạng đi nghìn vạn dặm, là hắn tận mắt nhìn thấy ở Bạch Ngọc Kinh, Xuân Huy tỷ tỷ ở xa, nhìn không rõ, nhiều nhất chỉ có thể thấy luồng đạo khí mờ ảo như kiếm bay đi, tiếc nuối nho nhỏ.
Vị nữ quan đeo kiếm cười nói: "Lục chưởng giáo, ngươi có nói chuyện phiếm với ta thêm nữa, cũng không vào được cửa chính đâu, tổ sư gia đã lên tiếng, trên đường một con chó vẫy đuôi cũng có thể vào cửa, duy chỉ có Lục Trầm không được vào."
Lục Trầm cười ha hả nói: "Tôn đạo trưởng vẫn là có mắt nhìn ta, không vào được không sao, chuyến này ta tới thăm, một nửa tâm ý, chính là vì Xuân Huy tỷ tỷ. Gặp được Xuân Huy tỷ tỷ, đã không uổng công chuyến này."
Đạo hiệu Xuân Huy, nữ quan Đại Huyền Đô quan, hơi bất đắc dĩ nói: "Lục chưởng giáo, ta thật sự sẽ không đến Tử Khí Lâu tu hành, làm cái gì mà thiên cổ không có Khương thị khác họ Nghênh Xuân quan lĩnh tụ."
Lục Trầm đáng thương nói: "Không làm Nghênh Xuân quan, đến Thanh Thúy thành cũng được, Khương Vân Sinh mới về quê nghe qua chưa? Mặt búng ra sữa, hoạt bát đáng yêu, còn là mài ngọc lang do đại sư huynh ta khi rời quê khâm định. Chỉ cần Xuân Huy tỷ tỷ gật đầu, sáng mai ta khiến Thanh Thúy thành có thêm một mối hỷ sự! Sính lễ rất nhiều, Bạch Ngọc Kinh Khương thị và Thanh Thúy thành mỗi bên một phần lớn, Đại Huyền Đô quan không cần cho nửa điểm đồ cưới..."
Nữ quan đeo kiếm có chút xấu hổ, "Lục chưởng giáo, xin hãy cẩn thận lời nói!"
Lục Trầm nháy mắt mấy cái, thăm dò hỏi: "Vậy ta bảo Khương Vân Sinh nhận Xuân Huy tỷ tỷ làm mẹ nuôi? Không cần lừa thầy phản bạn đến Thanh Thúy thành gì đó, có thêm một đứa con trai. Truyền đi cũng hay, khuếch trương uy phong kiếm tiên nhất mạch Đại Huyền Đô quan."
Nữ quan Ngọc Phác cảnh dung mạo trẻ tuổi, nheo đôi mắt phượng, "Lục chưởng giáo!"
Lục Trầm bất đắc dĩ nói: "Thôi vậy thôi vậy, tiểu đạo quả thật không phải là một khối làm Nguyệt lão, chẳng qua thật không dám giấu giếm, năm đó viễn du Ly Châu động thiên, ta khổ tâm nghiên cứu tướng tay nhiều năm, xem nhân duyên trắc họa phúc, tướng số lý, nhìn qua một cái là chuẩn, Xuân Huy tỷ tỷ, không bằng ta giúp ngươi xem thử?"
Một lão đạo nhân cao gầy xuất hiện nơi cửa lớn, tủm tỉm cười nói: "Lục chưởng giáo chẳng lẽ bị thiên ngoại ma chiếm mất hồn phách rồi sao, hôm nay lại mặt dày mày dạn thế này. Trước kia Lục chưởng giáo đạo pháp cao thâm, tiêu dao tự tại, như mưa sa gió táp, đến đâu nát đến đó, nay sao lại đổi tính, làm Nguyệt lão se duyên vậy? Xuân Huy, nhận Khương Vân Sinh làm con nuôi, chẳng phải trước mắt có một vị đưa tới tận cửa đó sao, khách khí với người ta làm gì."
Tôn đạo trưởng này ăn vận rất cổ xưa, lưng đeo một thanh đào mộc kiếm, hông buộc một chuỗi chuông đồng leng keng, mặc một bộ đạo bào bằng lụa tơ tằm bình thường, vạt áo thêu mười hai bức, ứng với mười hai tháng trong năm.
Nếu người đồng đạo năm xưa nhìn thấy, ắt hẳn phải khen lão đạo trưởng một câu phong thái tiên phong đạo cốt.
Lục Trầm cười hì hì nói: "Đâu có đâu có, không bằng Tôn đạo trưởng thư thái nhàn nhã, chó già đào ổ gác đêm, chỉ sủa chứ không cắn. Một khi chuyển ổ, liền khác hẳn phong thái, lật đìa ba ba già, gây sóng gió."
Tôn đạo trưởng mỉm cười nói: "Thôi, hai ta vào trong rồi nói."
Lục Trầm gật đầu lia lịa, một chân vượt qua ngưỡng cửa, nhưng lại không chạm đất.
Tôn đạo trưởng vẫn giữ thần sắc hiền lành, đứng yên một bên.
Nhưng vị nữ quan đeo kiếm cảnh giới Ngọc Phác kia đã toát mồ hôi trán.
Không phải nàng nhát gan, mà là một khi chân Lục Trầm chạm đất trong cửa lớn, tổ sư sẽ phải tiếp khách, tuyệt đối không hề nương tay, nào là hộ sơn đại trận, cấm chế đạo quán, thêm cả đám lớn sư huynh đệ của nàng, thậm chí là cả những vị nàng phải gọi là sư bá, thái sư thúc, đều sẽ trong nháy mắt tản ra khắp đạo quán, chặn mọi đường đi... Người tu đạo Đại Huyền Đô Quan, vốn thích nhất là cả đám người "đơn đả độc đấu" với một người.
Lục Trầm nhảy vọt lên trước, đổi chân khác vượt qua ngưỡng cửa, vẫn lơ lửng giữa không trung, "Hắc, tiểu đạo không vào đâu."
Nữ quan đeo kiếm không hề thấy thú vị, vẫn như lâm đại địch, tuy lo lắng bản thân bị một vị thiên hạ đệ tam cùng một vị thiên hạ đệ ngũ thần tiên đánh nhau, vạ lây, nhưng vì chức trách, Đại Huyền Đô Quan lại có môn phong không chịu thua, nên nàng chỉ có thể kiên trì đứng tại chỗ, hai tay giấu trong tay áo, đã lặng lẽ bấm niệm pháp quyết. Tranh thủ tự bảo vệ mình, rồi tìm cơ hội chém lên người Bạch Ngọc Kinh tam chưởng giáo mấy kiếm, hoặc là đánh cho một đạo quyết thuật pháp thật mạnh.
Tôn đạo nhân quay người đi ra ngoài bậc thang cửa lớn đạo quán, Lục Trầm thu chân, cáo từ Xuân Huy tỷ tỷ một tiếng, nghênh ngang đi theo Tôn đạo nhân, cười nói: "Tiên kiếm Thái Bạch cứ thế mất đi, không đau lòng sao, ta đây có chút muối, Tôn lão ca cứ cầm lấy nấu cơm, đỡ phải đồ chay đạo quán nhạt nhẽo vô vị."
Tôn đạo nhân đi xuống bậc thang, nhưng khi một chân bước qua bậc cuối cùng, vừa chạm mặt đường, lão đạo nhân liền mang theo Lục Trầm cùng nhau xuất hiện ở nơi cách xa vạn dặm.
Tôn đạo nhân thích thanh tịnh, ở ngoại cảnh Đại Huyền Đô Quan, có dựng một tòa biệt thự nghỉ mát, không coi trọng phong thủy địa thế, cũng chẳng có cấm chế gì, duy nhất có thể coi là phong cảnh đãi khách, chính là một gốc cổ tùng vạn năm xanh ngắt, dáng vẻ cổ kính.
Dưới tán tùng có bạch y đồng tử đang pha trà, còn có một vị thần linh râu tím như kích, đầu đội mũ cao, mặc giáp đứng bên cạnh.
Giữa cành lá cổ tùng, có treo một cái "bạch ngọc bàn" óng ánh đáng yêu, tựa như một thư phòng thanh cung khảm vào bóng râm cổ tùng.
Ngoài ra, ở hai phía nam bắc cổ tùng trên mặt đất, có Tôn đạo nhân cùng sư đệ năm xưa dùng tiên kiếm Thái Bạch khắc hai chữ, Bắc Phong, Nam Đẩu.
Cạnh gốc tùng có bàn đá, lão đạo nhân Tôn Hoài Trung ngồi xuống, Lục Trầm cởi giày, ngồi xếp bằng, tháo mũ hoa sen trên đầu, tiện tay đặt lên bàn.
Lục Trầm vào thẳng vấn đề: "Ta tới đây, là ý của sư tôn. Bằng không ta thật không cam tâm tình nguyện đến đây chịu mắng."
Tôn đạo trưởng khẽ nhíu mày.
Trừ đi thiên hạ thứ năm từ thuở sơ khai, còn lại bốn tòa thiên hạ tự động, đại đạo sâm nghiêm, bất kể là Thanh Minh thiên hạ hay Hạo Nhiên thiên hạ, mỗi tòa thiên hạ, tu sĩ đánh nhau, có một quy củ lớn, đó là phải nể mặt bốn vị kia. Tỷ như ở Thanh Minh thiên hạ này, mặc kệ kẻ nào gan lớn đến đâu, đều không dám nghĩ có thể so tài với Đạo Tổ, đây không phải là đạo tâm có kiên định hay không, không phải là có dám hay không, mà là không thể chính là không thể.
Chỉ là Đạo Tổ ngay cả Bạch Ngọc Kinh cũng không muốn đến nhiều, tùy ba vị đệ tử thay phiên chấp chưởng Bạch Ngọc Kinh, cho dù là Tôn đạo trưởng, mặc kệ đối với Đạo lão nhị Dư Đấu không vừa mắt thế nào, đối với Đạo Tổ, vẫn rất kính nể.
Lục Trầm cười nói: "Bạch Dã là người không muốn nợ ân tình, nên ngoài ý muốn không lớn, hơn nửa sẽ đến Đại Huyền Đô Quan trả ân tình, văn miếu bên kia cũng sẽ không ngăn trở. Ta hôm nay tới gặp ngươi, chính là chào hỏi, Bạch Ngọc Kinh và Đại Huyền Đô Quan trước kia thế nào, sau này vẫn vậy, Bạch Dã ở đây dốc lòng tu hành là được, Bạch Dã mặc kệ có vào gia phả tổ sư đường Đại Huyền Đô Quan hay không, đều chỉ được Bạch Ngọc Kinh coi là Bạch Dã, cho nên tôn quan chủ lo lắng mọi sự, đều không cần lo lắng việc này."
Tôn đạo trưởng gật đầu.
Lục Trầm một tay chống, nghiêng người tựa vào bàn đá, nói: "Vẫn nghe nói Tôn lão ca thu nhận mấy đệ tử giỏi, đều là lương tài mỹ ngọc, sao không cho tiểu đạo được mở mang tầm mắt, thỏa lòng mong ước."
Tôn đạo trưởng hỏi: "Bạch Dã chết thế nào, rồi sống lại ra sao?"
Lục Trầm thở dài, lấy tay làm quạt khẽ phe phẩy, đáp: "Chu Mật hợp đạo quái dị, đại đạo gian nan khổ cực, tên tiểu tử này khiến cho thiên cơ Hạo Nhiên thiên hạ rối loạn cả lên. Một nửa Tú Hổ, lại không sớm không muộn, đúng lúc cắt đứt một mối liên hệ then chốt của ta. Đệ tử Hạ Tiểu Lương, Tào Dong... bọn chúng tận mắt chứng kiến, ta lại không dám tin. Tính không bằng không tính, mặc cho số phận vậy. Dù sao tạm thời không phải chuyện nhà mình, trời sập xuống, chẳng phải có Chân Vô Địch sư huynh Dư Đấu chống đỡ đó sao."
Tôn đạo trưởng cười nhạo: "Đạo lão nhị nguyện ý cho Bạch Dã mượn kiếm, thiếu chút nữa khiến lão đạo lòi cả hai mắt."
Lục Trầm uể oải nói: "Dư sư huynh vẫn rất có hào kiệt khí khái, Tôn lão ca thân là nửa người trong nhà, không nên nói bậy, dễ làm tổn thương tình cảm."
Tôn đạo trưởng cùng Lục Trầm gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn lên màn trời.
Tôn đạo trưởng đứng dậy, cười lớn, hai tay bắt quyết, giữa cành lá cổ tùng, bạch ngọc bàn tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng bao trùm thiên địa.
Lục Trầm vội vàng xỏ giày, chuồn là thượng sách.
Đợi Lục Trầm rời đi, hào quang thu lại, trước mặt Tôn đạo trưởng đứng một già một trẻ. Tôn đạo trưởng trợn mắt, nghi hoặc muôn phần, không dám tin hỏi: "Bạch Dã?"
Đứa nhỏ đầu đội mũ đầu hổ gật đầu, lấy ra một thanh vỏ kiếm, đưa cho lão đạo trưởng, áy náy nói: "Thái Bạch tiên kiếm đã hủy..."
Lão đạo nhân xua tay, nói biến mẹ nó rồi, chuyện bé xíu có gì đáng nói. Lão nhân bước nhanh đến bên đứa nhỏ ngồi xổm xuống, trêu ghẹo: "Tiểu oa nhi nhà ai, phấn điêu ngọc mài thế này. Về sau đám nữ tử trẻ tuổi ở Đại Huyền Đô quan, còn không phải mỗi ngày bỏ bê tu hành, chỉ biết chạy tới bóp má thôi sao. Ta đây làm tổ sư gia, cũng khó mà nói gì..."
Bạch Dã mặt không biểu cảm, chỉ giật giật dây buộc mũ đầu hổ trên cổ.
Đứa nhỏ giờ phút này tâm tình, hẳn là không tốt lắm.
Lúc đến trên đường, lão tú tài khẳng định, nói Chí Thánh tiên sư đã đích thân nhắc nhở, cái mũ này đừng vội tháo xuống, ít nhất phải đợi đến khi lên ngũ cảnh.
Bạch Dã không thể tưởng tượng được trước khi mình đạt Ngọc Phác cảnh, cứ đội mũ đầu hổ thì sẽ ra sao.
Bên cạnh, lão tú tài hai ngón tay vê một lá bùa đi xa màu xanh, chầm chậm biến mất, đợi bùa cháy hết, chính là lúc lão tú tài trở về Hạo Nhiên.
Tôn đạo trưởng đứng dậy, chắp tay theo nghi thức đạo môn, cười nói: "Lão tú tài phong thái vô song."
Lão tú tài đáp lễ, cười tủm tỉm thở dài: "Đạo trưởng, đạo trưởng."
Hai bên ngầm hiểu ý nhau, nhìn nhau cười.
Nghe qua không bằng gặp mặt, quả nhiên đây mới là người nhà.
Sau đó lão tú tài một tay vê phù, một tay chỉ lên cao, kiễng chân cất cao giọng mắng: "Đạo lão nhị, Chân Vô Địch đúng không? Ngươi muốn cùng ta biện luận, hay là sảng khoái chút, trực tiếp cầm thanh tiên kiếm kia chém ta. Nào, chém vào đây, nhớ mang theo thanh tiên kiếm kia, không thì đừng đến, đến cũng chẳng bõ nhìn. Bên cạnh ta có vị hiệp can nghĩa đảm Tôn đạo trưởng tuyệt không thiên vị, ân oán của ta và ngươi, chỉ ở trên một thanh tiên kiếm mà thấy rõ chân tướng..."
Trên cao Bạch Ngọc Kinh, Đạo lão nhị nheo mắt, trong tay áo bấm đốt ngón tay tính toán, đồng thời liếc nhìn màn trời.
Bạch Dã chợt lên tiếng: "Tiên kiếm Đạo Tạng, sẽ chỉ trở về Thanh Minh thiên hạ trước khi lá bùa của ngươi hết hiệu lực."
Tuy cảnh giới không còn, nhưng nhãn lực vẫn còn đó.
Lão tú tài cười ha hả, thần sắc tự nhiên.
Chỉ là bàn tay cầm bùa chợt buông thõng, khẽ đung đưa.
Một lát sau, dứt khoát giơ tay lên, ra sức thổi.
Đều là người một nhà, liêm sỉ gì đó, để ý làm chi.
Lão tú tài nghèo thì có nghèo, nhưng chẳng hề để tâm cái nghèo ấy.
Tôn đạo trưởng cười nói: "Văn Thánh không cần vội trở về, Đạo lão nhị dám tới đây, ta liền dám tới Bạch Ngọc Kinh."
Lão tú tài nắm chặt lá bùa trong tay, xoa tay cười nói: "Thôi thôi thôi, không thể liên lụy Bạch Dã mới tới, lại chuốc lấy mối phân tranh này."
Tôn đạo trưởng chợt nhíu mày không thôi, "Lão tú tài, ngươi có đi được tòa thiên hạ thứ năm không?"
Lão tú tài lắc đầu nói: "Tạm thời chưa đi được."
Tôn đạo trưởng nhắc nhở: "Tốt nhất là đi được."
Lão tú tài trong nháy mắt hiểu ra, xòe bàn tay, Tôn đạo trưởng hai ngón tay khép lại, một hạt linh quang ngưng tụ nơi đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên trên lá viễn du phù do chính tay Chí Thánh tiên sư chế ra kia.
Lão tú tài quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đầu đội mũ đầu hổ.
Đáng lẽ phải yên tâm mới đúng, nhưng lại thực sự không yên lòng.
Rốt cuộc hôm nay Bạch Dã cũng chỉ là một đứa trẻ cần phải vấn đạo lại từ đầu, không còn là vị nhân gian đắc ý nhất cảnh giới mười bốn kia nữa rồi.
Bạch Dã nói: "Ngươi trước hãy lo cho tốt bản thân đi. Sau này ta sẽ tìm ngươi uống rượu."
Lão tú tài gật gật đầu, chợt buồn bã không thôi, khẽ hỏi: "Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa chính là Bạch Dã kia, ta kỳ thật vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc là Bạch Dã như thế nào."
Lão tú tài kỳ thật chỉ là thuận miệng hỏi, Bạch Dã có đáp hay không, cũng không quan trọng.
Đứa nhỏ đầu đội mũ đầu hổ suy nghĩ một chút, hai tay khoanh trước ngực, hơi hơi kiễng chân, ngửa cao đầu, há miệng rồi lại khép lại, tựa như đang đọc sách, nói nhanh ba chữ, gần như không có chút ngữ khí lên xuống nào, "Haha, ha ha, ha."
Tương đối qua loa cho xong chuyện.
Tôn đạo trưởng ở bên cạnh dù đã quen sóng gió, cũng cảm thấy hôm nay coi như là mở mang tầm mắt.
Lão tú tài cười đến không ngậm được miệng, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại, lão nhân thích lải nhải liên miên vậy mà lại không nói gì thêm, theo lá bùa biến mất, thân hình lóe lên rồi biến mất, cửa chính màn trời mở ra, trở về Hạo Nhiên thiên hạ.
Bảo Bình châu, pháp tướng Thôi Sàm tay nắm một tòa Bạch Ngọc Kinh mô phỏng. Chân thân Thôi Sàm hôm nay chẳng những không dạy học mà lại tiếp đãi hai vị cố nhân.
Hai vị bằng hữu cũ này không ngại đường xa vạn dặm, vượt châu mà đến, tất nhiên không phải bằng xác thịt phàm tục. Thủ đoạn trên núi nhiều vô kể, thuật pháp càng huyền diệu càng đáng giá, nhưng Thôi Sàm chẳng cần bận tâm đến chuyện đó.
Khi Thôi Sàm hạ phàm, dạo bước bên bờ sông lớn đổ ra biển, một lão phú ông dáng người mập mạp và một trung niên nam nhân ăn vận mộc mạc, liền trái phải theo sát vị Đại Ly quốc sư này tản bộ ven sông.
Một người là Thần Tài Lưu Tú Bảo ở Ngai Ngai châu, một kẻ là Thái thượng hoàng Úc Phán Thủy của vương triều Huyền Mật trung thổ, há lại có ai tiếc tiền thần tiên với chủ.
Úc Phán Thủy, kẻ khiến cho hậu sinh trẻ tuổi Lâm Quân Bích ở gia tộc thư phòng phải đau đầu, lúc này lại nịnh nọt hết sức, "Thôi lão đệ, đại thủ bút, thực là đại thủ bút thay trời đổi đất a. Hạo nhiên tươi đẹp ba việc thôi đâu đủ, phải thêm một môn này nữa."
Lưu Tú Bảo tuy không mặt dày mày dạn như Úc Phán Thủy, nhưng nhìn dòng nước cuồn cuộn đổ ra biển, khó nén vẻ tán thưởng.
Chỉ có điều, trong mắt Lưu Tú Bảo, thứ y thấy không chỉ là dòng nước cuồn cuộn, mà còn là tiền thần tiên chảy mãi không ngừng. Chỉ cần bản lĩnh đủ lớn, thì chẳng khác nào mở một túi tiền lớn ngay cửa biển nơi sông đổ vào.
Thôi Sàm cười hỏi: "Úc lão nhân, hôm nay kỳ thuật thế nào?"
Úc Phán Thủy oán than: "Biết rõ còn hỏi, vẫn cứ mạnh mẽ a."
Kỳ thuật của Úc Phán Thủy cao siêu ra sao, dùng lời Thôi Sàm năm xưa mà nói, chính là thời gian Úc lão nhân bày bàn cờ còn nhiều hơn cả đánh cờ.
Lối đánh cờ bá đạo, sát phạt quyết đoán, thẳng tiến không lùi, vì vậy đánh nhanh, thua sớm. Thôi Sàm rất ít khi chịu lãng phí thời gian với loại kỳ thủ kém cỏi này, Úc Phán Thủy là ngoại lệ. Đương nhiên, cái gọi là đánh cờ, thắng thua vốn nằm ngoài bàn cờ, hơn nữa đôi bên đều hiểu rõ, đều thích thú. Ba bốn chi tranh, Văn Thánh nhất mạch thảm bại, Thôi Sàm khi sư diệt tổ, phản bội đạo thống văn mạch, biến thành chó nhà có tang người người đuổi đánh, nhưng mà khi ấy, vương triều Đại Ly nhìn như cường thịnh, Thôi Sàm và Úc Phán Thủy ở Anh Bách đình vừa đánh cờ, vừa vì một câu nói toạc ra vẻ ngoài hào nhoáng mà bên trong suy bại của Úc lão nhân. Chính là sau ván cờ ấy, Úc lão nhân thoáng do dự rồi mới quyết định, thay đổi vương triều.
Thôi Sàm có một điểm tốt, khiến Úc Phán Thủy bội phục nhất, đó là khác hẳn với đám người đọc sách trên đời, phàm là biết rõ những tai hại khó giải, Thôi Sàm sẽ thành thành thật thật chôn chặt trong bụng, tuyệt không ra vẻ cao thâm, nói tóm lại, Thôi Sàm chỉ làm những việc thực tế trong khả năng, dám làm, chịu làm, có thể làm. Cho nên khi ấy, Thôi Sàm rời khỏi Úc gia, ngoại trừ một ván cờ không hề lo lắng thắng bại, còn để lại cho Úc gia một quyển sách về việc thay đổi triều đại, chỉ nói là tận lực giúp Úc lão nhân chải chuốt mạch lạc, sách lược đôi bên, lấy cớ qua lại.
Úc Phán Thủy khi ấy tiễn đến bậc thềm dưới đình nghỉ mát, chỉ hỏi một câu, "Tú Hổ ở đâu cầu?"
Thôi Sàm đáp: "Sau này ta hỏi vay tiền Úc gia, ngươi Úc Phán Thủy đừng hàm hồ, có thể cho bao nhiêu thì cho, lợi nhuận nhiều ít khó mà nói, nhưng tuyệt đối không lỗ."
Úc Phán Thủy, kẻ nổi danh đánh cờ dở tệ, nhưng về quyền mưu mưu lược, lại là trong bông có kim. Mới chừng ba mươi tuổi, đã là quốc sư của vương triều Đại Ly, trước sau nâng đỡ mấy vị hoàng đế bù nhìn, có thanh danh tốt đẹp về chém long thuật. Về "Mập Úc", trên núi dưới núi ở Hạo Nhiên thiên hạ, khen chê nửa nọ nửa kia, trong đó có vô số bí văn hương diễm chốn cung đình, lưu truyền trên núi rất nhiều. Cùng với Khương Thượng Chân ở Bắc Câu Lô Châu tự tay viết, lại tự bỏ tiền khắc bản dã sử hoa thơm cỏ lạ, tịnh xưng trên núi song diễm bản.
Thôi Sàm chuyển sang hỏi Lưu Tú Bảo: "Lưu huynh vẫn không muốn chơi lớn một lần?"
Lưu Tú Bảo đáp: "Kiếm tiền không dựa vào đánh bạc, là gia quy hàng đầu của Lưu thị ta. Lưu thị trước sau cho Đại Ly vay hai khoản tiền, không tính là ít."
Cốc vũ tiền tính theo đơn vị vạn. Trước sau hai lần, đều một trăm.
Thôi Sàm cười nói: "Đánh bạc? Lưu huynh là xem thường thế thủ của Bảo Bình châu ta, hay là xem thường thế công của Man Hoang thiên hạ?"
Lưu Tú Bảo cười cười, không nói lời nào.
Giao tiếp với đầu Tú Hổ này, ngàn vạn lần chớ quấy rầy, thật không có tí sức lực nào.
Còn về Lưu Tú Bảo, vị Thần Tài này của Ngai Ngai châu, tay nắm một tòa Hàn Tô phúc địa, chưởng quản nguồn gốc tất cả Tuyết Hoa tiền trong thiên hạ, văn miếu trung thổ đều công nhận một thành tiền lời của Lưu thị.
Chuyện này vốn đã có văn tự rõ ràng. Khế ước song phương, là Lễ Thánh cùng Lưu Tụ Bảo. Mà quặng mỏ Tuyết Hoa Tiền kia, trữ lượng vẫn kinh người, thuật gia cùng Âm Dương gia lão tổ sư đã từng cùng nhau xem phong thủy, diễn toán, hao phí mấy năm ròng, cuối cùng kết quả, khiến Lưu Tụ Bảo rất hài lòng.
Nói cách khác, Ngai Ngai Châu Lưu thị chẳng những hiện tại có tiền, tương lai còn có thể càng giàu có, bởi vậy Ngai Ngai Châu Lưu thị, lại có mỹ danh "Ngồi ăn núi lở". Thậm chí vị Phạm tiên sinh, lão tổ của giới thương nhân, đều nói Lưu Tài Thần là thật sự lắm tiền.
Trong Lưu thị cung phụng, vũ phu có Phái A Hương của Lôi Công Miếu Ngai Ngai Châu. Là đệ nhất nhân võ đạo của một châu, bài danh cung phụng lại chỉ đứng thứ ba. Thuật gia tổng cộng có ba vị tổ sư gia, trong đó hai vị đều là cung phụng của Ngai Ngai Châu Lưu thị.
Thôi Sàm hỏi: "Tạ Tùng Hoa kia, ngay cả khách khanh của Lưu thị cũng không thèm làm sao?"
Lưu Tụ Bảo thản nhiên thừa nhận, gật đầu cười nói: "Tiền tài, chung quy không thể mua chuộc được tất cả mọi người. Như thế mới tốt, bởi vậy ta đối với vị nữ tử kiếm tiên kia, là thật lòng khâm phục."
Một vị tổ sư gia của Lưu thị, hiện giờ đang vất vả thuyết phục nữ tử kiếm tiên Tạ Tùng Hoa, làm khách khanh cho gia tộc, bởi vì mời nàng làm cung phụng là chuyện không tưởng. Tạ Tùng Hoa đối với quê nhà Ngai Ngai Châu chưa từng có ấn tượng tốt, đối với Lưu thị tài đại khí thô càng là ác cảm.
Bởi vậy, chỉ cần Tạ Tùng Hoa gật đầu, nàng đời này chẳng những không cần đến Lưu phủ làm khách, càng không cần Tạ khách khanh làm bất cứ chuyện gì, nghị sự ở tổ sư đường, Tạ Tùng Hoa có thể không đến, nhưng chỉ cần truyền lời đến, cũng có hiệu lực như thường. Ngoài ra, hai vị đích truyền đệ tử của Tạ Tùng Hoa, Cử Hình cùng Triêu Mộ, trước khi lên thượng ngũ cảnh, về việc dưỡng kiếm và luyện vật, hết thảy tài nguyên cần thiết, thiên tài địa bảo, thần tiên tiền, Ngai Ngai Châu Lưu thị toàn bộ phụ trách.
Có thể dù vậy, Tạ Tùng Hoa vẫn không chịu gật đầu. Từ đầu đến cuối, chỉ nói với vị Lưu thị tổ sư kia một câu: "Nếu không phải nể mặt Viên Nhựu phủ của Đảo Huyền Sơn, ngươi đây là đang hỏi kiếm."
Ngai Ngai Châu Lưu thị đương nhiên không phải thiếu một vị kiếm tiên tọa trấn, chỉ là gia chủ Ngai Ngai Châu Lưu thị lên tiếng, muốn vị trưởng bối gia tộc kia phải thành công việc này, hơn nữa còn phải ăn nói khéo léo, đối với Tạ kiếm tiên phải hết mực tôn kính, bằng không trở về tổ sư đường, hắn Lưu Tụ Bảo sẽ không dễ nói chuyện.
Thôi Sàm cười nói: "Làm ăn là làm ăn, Lưu huynh không muốn liều lĩnh, không sao cả. Trước đây vay tiền, vốn lẫn lãi, một viên Tuyết Hoa Tiền cũng không thiếu Lưu thị. Ngoài ra, ta có thể để Tạ Tùng Hoa kia làm cung phụng cho Lưu thị, coi như cảm tạ Lưu huynh đã đồng ý cho vay tiền."
Huống hồ Lưu Tụ Bảo làm người không quên gốc, chỉ vì võ vận và kiếm đạo số mệnh của Ngai Ngai Châu, âm thầm chi tiêu vô số, Thôi Sàm đều nhìn thấy cả.
Dưới đời này kẻ có tiền, đến rồi đi, mặc kệ người mới hay người cũ, tóm lại là có người ngồi ở vị trí kẻ có tiền kia, vậy ai nên có tiền, chính là một vấn đề lớn. Chuyện thiên hạ, xoay vần, chẳng qua là giao thiệp giữa người với người.
Lưu Tụ Bảo nói: "Tiếp theo Man Hoang thiên hạ sẽ phải thu hẹp chiến tuyến, dù Chu Mật đem đại bộ phận chiến lực hàng đầu ném về Nam Bà Sa Châu, Bảo Bình Châu vẫn sẽ rất khó xử."
Thôi Sàm cười lạnh nói: "Tụ Văn?"
Lưu Tụ Bảo cười khổ.
Một bên lấy tâm lớn xưng là hậu thế "Mập Úc", vẫn là nghe mà mí mắt giật liên hồi, vội vàng vỗ ngực trấn tĩnh.
Đại Ly vương triều chăm lo việc nước hơn trăm năm, quốc khố tích lũy vốn liếng, thêm vào tài sản riêng của hoàng đế Tống thị, kỳ thật đối với một vương triều trung thổ bình thường nào đó, đã đủ phong phú, có thể trước khi Đại Ly thiết kỵ nam hạ, kỳ thật chỉ riêng việc chế tạo tòa Bạch Ngọc Kinh mô phỏng kia, cùng với chống đỡ thiết kỵ nam hạ, cũng đã tương đối chật vật, nghèo rớt mồng tơi, ngoài ra những kiếm thuyền bày trận trùng điệp lơ lửng trên không, di chuyển từng nhánh biên quân trên mây như đi trên đất bằng những độ thuyền cao như núi, vì Đại Ly thiết kỵ chế tạo "Đội ngũ đô giáp" bùa chú áo giáp, nhằm vào tu sĩ trên núi mà chế tạo công thành khí giới, thủ thành cơ quan, bí pháp luyện chế cung nỏ, chế tạo mấy chiến tuyến duyên hải làm trận pháp then chốt... Nhiều loại tiêu tiền như nước lại vô số kể trên núi như vậy, dù Đại Ly có được vài tòa kim sơn ngân sơn, cũng sớm bị vét sạch, làm sao bây giờ?
Vay tiền.
Tú Hổ Thôi Sàm, vay Phạm tiên sinh, vay Úc Phán Thủy, vay Ngai Ngai Châu Lưu thị, vay Mặc gia cự tử, âm thầm vay chư tử bách gia.
Một bộ phận thông qua Đại Ly thiết kỵ nam hạ, một châu tức là một quốc gia, không ngừng sáp nhập một châu núi sông mang đến lợi nhuận khổng lồ, để hoàn lại một bộ phận nợ nần.
Ngoài kia, Thôi Sàm còn "dự chi" một phần lớn, đương nhiên là cả một châu bị diệt, dưới núi vương triều, trên núi tông môn hầu như toàn bộ bị hủy - Đồng Diệp châu!
Thôi Sàm quay đầu cười nói: "Tạ Tùng Hoa chủ động yêu cầu làm cung phụng cho Lưu thị, ngươi chịu ngăn cản chăng? Trở mặt, ngươi cho rằng trêu chọc một vị nữ tử kiếm tiên tính khí không tốt là chuyện đùa chắc?"
Lưu Tụ Bảo bất đắc dĩ nói: "Coi như ngươi lợi hại."
Úc Phán Thủy nhìn có chút hả hê, cười lớn nói: "Nhìn Lưu tài thần kinh ngạc, thật là khiến người ta sảng khoái tinh thần, hảo hảo hảo, chỉ bằng vào việc Tú Hổ cử động Huyền Mật quốc khố lần này, ta lấy thêm ra một nửa!"
Thôi Sàm mỉm cười nói: "Không cần cảm tạ ta, muốn tạ thì tạ Lưu tài thần đã cho Úc thị cơ hội kiếm tiền này."
Úc Phán Thủy chậc chậc nói: "Dưới đời này có thể đem chuyện vay tiền mượn được nói ra một cách tươi mát thoát tục như thế, e rằng chỉ có Tú Hổ!"
Lưu Tụ Bảo đột nhiên dừng bước, nói: "Ta chỉ cần xác định một chuyện, ngươi Thôi Sàm có hay không chừa cho mình một đường lui, ta liền đánh cược, ngay lập tức!"
Úc Phán Thủy cũng dừng bước theo, vểnh tai, đây cũng là điều mà vị gia chủ Úc thị này muốn biết nhất. Một khi xác định, đừng nói Huyền Mật vương triều còn thừa nửa tòa quốc khố, Úc Phán Thủy có thể lật tung mười sáu phiên thuộc quốc, cũng muốn phụng bồi Tú Hổ cùng Lưu tài thần cùng nhau bất chấp tất cả làm nên một phen đại sự. Dám tạo phản? Chê ta Huyền Mật vương triều địa bàn không đủ lớn sao?
Thôi Sàm lại lắc đầu nói: "Nhân tâm bất nhất. Làm các ngươi thất vọng rồi."
Ngụ ý, kẻ không đường lui mới dốc hết tâm lực, chỉ thế mà thôi.
Thôi Sàm tính toán nhân sự, vận mệnh quốc gia, đại thế bao la, nhưng cũng không phải kẻ chỉ biết dựa vào lòng dạ, đùa nghịch tâm cơ, giở thủ đoạn hạ tác để mưu đồ.
Lưu Tụ Bảo dùng sức vuốt vuốt hai má, sau đó lần đầu tiên mắng vài câu thô tục, cuối cùng chằm chằm nhìn thẳng vào đầu Tú Hổ này, "Một khi Lưu thị đặt cược lớn, rốt cuộc có thể kiếm được núi sông tiền của Đồng Diệp châu kia hay không, mấu chốt là kiếm được tiền có bị phỏng tay hay không, cái này thì ngươi có thể nói chứ?!"
Úc Phán Thủy nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi là đồ điếc à, Tú Hổ không trực tiếp nói thẳng có thể kiếm tiền, cứ phải bị mắng mới vui vẻ. Thôi lão đệ anh hùng hào kiệt như vậy, nếu một lòng muốn kiếm tiền, Ngai Ngai châu đừng nói mất đi chữ 'Bắc', ngươi Lưu Tụ Bảo cũng muốn mất luôn danh hiệu tài thần."
Thôi Sàm nhìn về phía Lưu Tụ Bảo, mỉm cười nói: "Có thể giúp bằng hữu kiếm tiền, là một chuyện lớn trong đời."
Lưu Tụ Bảo ánh mắt phức tạp, nâng một tay lên, Thôi Sàm do dự một chút, nhẹ nhàng đến vỗ tay.
Lưu Tụ Bảo triệt hồi thuật pháp thần thông, thân hình tiêu tán, để lại một câu, "Tiền hơi nhiều."
Úc Phán Thủy không rời đi, mà cùng Thôi Sàm tiếp tục đi thêm một đoạn đường, thẳng đến khi xa xa có thể thấy được tòa từ miếu nơi sông lớn đổ ra biển, Úc Phán Thủy mới dừng bước, khẽ nói: "Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ta không nỡ nhân gian thiếu đi một Tú Hổ."
Thôi Sàm cười nói: "Khá tốt."
Úc Phán Thủy thở dài một tiếng, lóe lên rồi biến mất.
Thôi Sàm ngồi ở ven sông nơi sông lớn đổ ra biển, quay đầu nhìn xa xa Tề độ cửa chính, thu hồi ánh mắt, trên mặt vui vẻ, lão nho sĩ tóc bạc hai mai, khẽ lẩm bẩm: "Phu phục hà ngôn (Cha thì còn có gì mà nói nữa)."
Đề xuất Nữ Tần: Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta
binh178
Trả lời20 giờ trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời20 giờ trước
vip r vẫn ăn qc. haizz
binh178
Trả lời3 ngày trước
Chương 1165 sửa lại Tạ cẩu đi ad, để tạ ch* đọc tục ác =))
Tran Nguyen
3 ngày trước
Dịch bằng AI thì thế thôi hẹ hẹ
Tiểu tỷ tỷ
Trả lời5 ngày trước
Thôi chết bọn mãng phụ này r
Tiểu tỷ tỷ
Trả lời6 ngày trước
Tba gặp ma r
binh178
Trả lời6 ngày trước
Vừa dnt. E xin vip
Hoài Trần
Trả lời1 tuần trước
Chương 518 Tùy Cảnh Lâm -> Tùy Cảnh Trừng
Hang Nguyen
Trả lời1 tuần trước
trời ơi trời sao cái chương lão tác viết gì mà thòn vậy trời cứu toaiiiiiiiiiiii lỡ sa hố rồi , nhưng nó dài vllllll
dajtngan
Trả lời1 tuần trước
update nốt hết mấy cái cốt truyện với cảnh giới trong phần nhân vật đi ad
Hoang Quang
Trả lời1 tuần trước
Cho mình hỏi sao cách dịch từ chương 453 - 460, rồi từ chương 501 trở đi có phần khác với các chương khác vậy. Như kiểu hồ lô nuôi kiếm thì thành dưỡng kiếm hồ, rồi chỉ xích vật,... Cách dịch mình thấy có phần hơi khó đọc so với các chương trước, không biết có nguyên do gì không ad?
dajtngan
1 tuần trước
chắc do đổi thành dịch truyện kiểu convert, nma đọc tầm 100 chap là quen ấy mà