Văn miếu, nơi diễn ra cuộc nghị sự. So với hai lần nghị sự trước, quy củ nghiêm ngặt, lần nghị sự này có phần tùy ý hơn, chỗ ngồi được chọn lựa tự do, không phân chia chủ vị hay khách khứa. Những người có tư giao, quan hệ lâu đời, hoặc tình nghĩa hương khói, thường tụ lại ngồi cùng nhau.
Lễ thánh không có mặt, Á thánh và Văn thánh cũng vắng bóng, hiển nhiên, đối với tất cả mọi người, ngay cả tế tửu ty nghiệp hay sơn trưởng thư viện của văn miếu, đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần.
A Lương ngồi phịch xuống chỗ, hai tay chống đất, hai chân duỗi dài, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Kinh Sinh Hi Bình đã chuẩn bị sẵn bàn và chiếu trúc xanh, trên mỗi bàn đều có giấy bút mực, một bàn trái cây tiên gia, mấy quả tiên táo từ một phủ đệ tiên gia trên tiên hà cổ đạo, da táo có hoa văn như ánh nắng chiều lưu chuyển, mấy quả hạnh vàng óng ánh từ kinh vĩ xem của đạo môn trung thổ, quả đào bích từ bên cạnh Vãn Thúy đình do lão tổ sư của Quần Ngọc Vận phủ đưa tới, ngoài ra còn có mơ, củ ấu từ các động thiên phúc địa khác nhau, mỗi loại số lượng không nhiều, nhưng màu sắc rực rỡ, rất bắt mắt. A Lương cầm một quả đào bích, cắn một miếng, tư vị cực ngon, mắt nheo lại vì thích thú, quả nhiên, thứ này vẫn là ăn chín mới ngon.
Năm đó đến thăm Quần Ngọc Vận phủ, ở bên Vãn Thúy đình, không ai nói cho hắn biết đào bích đã chín hay chưa, dù sao đào bích chín cũng không có màu đỏ tươi, A Lương hái một chùm lớn, lúc đó có việc gấp, đi vội nên không chào hỏi Vận Phúc, xuống núi, suýt nữa thì rụng răng vì chua, đào mình hái, có khóc cũng phải ăn hết chứ? Vui một mình không bằng vui chung, sau này ngao du bốn phương, A Lương tặng cho nhiều bạn bè trong núi, nợ vài món nợ rượu, chẳng biết tại sao, sau đó hơn mười năm, lại có lời đồn về đào bích Vãn Thúy đình hữu danh vô thực, vốn là loại đào được ca ngợi hết lời trên các bản tin sơn thủy, nay lại thành đếm ngược, chuyện này có chút quá đáng. A Lương rất bênh vực kẻ yếu, cảm thấy tư vị đào bích này có vấn đề, nhưng nói đếm ngược thì không đến mức, vì vậy còn nhờ mấy nhà quen biết trên báo sơn thủy, nói vài lời công đạo cho đào bích Vãn Thúy đình, không ngờ Quần Ngọc Vận phủ lại không biết tốt xấu, dựng bia cấm chế ở chân núi, ghi "A Lương và chó không được lên núi hái đào".
A Lương lấy ơn báo oán, vẫn nên nói tốt cho đào bích Vãn Thúy đình, nói ăn một quả đào bích Vãn Thúy đình, người đọc sách có thể thông suốt, tụ lại linh khí thiên địa hóa thành văn vận, vũ phu thuần túy có thể tăng thêm 60 năm công lực, người tu đạo luyện khí thổ nạp, như có thần trợ. Sau này nghe nói Quần Ngọc Vận phủ trong mấy năm đó, khách nhân mộ danh đến rất nhiều, dẫn đến đào bích Vãn Thúy đình không được thu hoạch tốt lắm.
Xong việc phủi áo rời đi, ẩn sâu công danh. Mọi chuyện giúp mọi người làm điều tốt, khắp nơi cùng người thuận lợi, đây là tôn chỉ hành tẩu giang hồ của A Lương.
Trên bàn còn đặt hai bầu rượu, một bình rượu trúc xanh của Trúc Hải động thiên, một bình mười hoa cất của Bách Hoa phúc địa.
Chén rượu là loại mô phỏng hoa thần chén chỉ có ở Bách Hoa phúc địa, coi như quan mô phỏng quan, giá cả xa xỉ.
Chén rượu trên bàn A Lương là hoa đào chén. Vẽ một nhành hoa đào, đỏ thẫm đỏ nhạt đều đáng yêu, như trang dung đậm nhạt của nữ tử, bên cạnh còn khắc thơ vịnh hoa của phó giáo chủ văn miếu Hàn lão phu tử.
A Lương quay đầu nhìn Hi Bình đang đứng ở cửa lớn, không cần A Lương hỏi, Hi Bình phát giác được ánh mắt, chủ động nói: "Ngoài giấy bút mực, những thứ khác đều có thể mang đi."
A Lương hỏi: "Bàn và chõng bằng trúc thì sao?"
Hi Bình hỏi ngược lại: "Ngươi thấy thế nào?"
A Lương lập tức hiểu, có thể.
Hi Bình huynh, đại khí trượng nghĩa.
Hi Bình cũng lập tức lĩnh hội, nói: "Trở lại công đức lâm, còn có thể uống một bình trà xuân xanh biếc giáp mới ra năm nay của Thanh Bạn Phúc địa, là Lục tiên sinh tự mình ngắt lấy, giao cho Bất Dạ hầu đưa tới văn miếu, bình thường Đổng phu tử cũng không nỡ uống nhiều."
A Lương hiểu ý cười cười, lại hiểu rồi, trở lại sẽ sai Tả Hữu đến công đức lâm, đóng gói mang đi, hoặc là dứt khoát tặng cho lão tú tài là xong.
Lục Chi rót một chén rượu trúc xanh, uống một hơi cạn sạch, sao uống vào lại giống rượu giả?
Tư vị rượu kỳ thật không tệ, nhưng luôn cảm thấy không phải là cái vị đó. Vẫn là rượu của Thanh Thần sơn ở cửa hàng Điệp Chướng bên Kiếm Khí trường thành, uống vào quen hơn.
A Lương quay đầu hỏi Tề Đình Tể, có ăn có uống hay không, Tề Đình Tể cười nói đều cầm đi. A Lương liền không khách khí, loại người đọc sách như hắn không rành việc vặt, da mặt lại mỏng, kiếm tiền khó a, bên ngoài còn nợ nhiều, chỉ có thể như chim én ngậm bùn, nhỏ lợi nhuận một khoản là một khoản. Còn Tả Hữu, hỏi cũng không cần hỏi, A Lương đem rượu, chén rượu và trái cây tiên gia của hai người kia đều dùng ý niệm đem đến bàn mình, phụ cận có Triệu Diêu Quang, Lâm Quân Bích những người trẻ tuổi, A Lương nhờ tiểu thiên sư gửi lời, không uống rượu thì lấy bầu rượu chén rượu ra, uống rượu thì giữ lại rượu, đừng có không phóng khoáng, uống rượu phải phóng khoáng, dùng chén rượu tính toán gì, chén rượu lấy ra, một cái không lấy ra được Phi Thăng cảnh, đều lấy ra.
Rất nhanh A Lương đã kiếm đủ một bộ mười hai hoa thần chén. Chén chồng chén, lẻ loi hiu quạnh, A Lương lại nhờ Triệu Diêu Quang bọn họ gọi huynh đệ bạn hữu, kiếm thêm một bộ hoa thần chén nữa. Cùng là một chén hoa đào, nhưng tranh vẽ và đề thơ lại khác nhau, A Lương cảm khái không thôi, hoa chủ nương nương của Bách Hoa phúc địa, thật sự là biết làm người.
Đổng lão phu tử, thân là văn miếu giáo chủ, lên tiếng trước, trầm giọng nói: "Lấy thẳng báo oán, ngay cả Man Hoang thiên hạ cũng biết đạo lý này, các ngươi không có lý do gì không biết."
Những lời này không phải nói cho những tu sĩ đỉnh núi, mà là nói cho mấy vị sơn trưởng thư viện học vấn thâm hậu, đã quá coi trọng ý chí của vài tòa thiên hạ.
Có những vị phu tử, nghiên cứu học vấn rất nghiêm cẩn, thường tính tình cổ hủ bảo thủ. Học vấn có lợi cho thế đạo rất nhiều, nhưng liên quan đến kinh thế tế dân, thì lại không bằng.
Bởi vậy, lần này Văn Miếu bổ nhiệm bảy mươi hai vị sơn trưởng cho các thư viện, kỳ thực trong nội bộ Văn Miếu vẫn tồn tại tranh luận về việc lựa chọn nhân sự.
Lời dạo đầu này của Văn Miếu giáo chủ khiến bầu không khí nghị sự trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Bất luận thế nào, sau khi Lễ Thánh bước ra một bước kia, có nghĩa là lần này Văn Miếu chắc chắn sẽ ra tay thật sự với Man Hoang thiên hạ.
Giữa hai bên bàn phân loại, hơi nước bốc lên, cuối cùng hiện ra năm bức tranh sơn thủy.
Hạo Nhiên tứ hải, mỗi nơi đều có một lối vào Quy Khư, thông đến Man Hoang thiên hạ.
Văn Miếu đều có danh xưng cho bốn phía Quy Khư: Thiên Mục, Kình Tích, Thần Hương, Nhật Lạc.
Ngoài ra còn có ba tòa bến đò, lần lượt gọi là Cầm Đuốc, Cưỡi Ngựa, Địa Mạch. Trong đó, bến đò Địa Mạch đã được Mặc gia cự tử chế tạo thành một tòa thành trì.
Phía bắc ba chỗ bến đò chính là tòa Kiếm Khí Trường Thành rất khó tu sửa kia.
So với bốn phía Quy Khư có khoảng cách thời gian rất lớn, ba tòa bến đò cùng hai đoạn Kiếm Khí Trường Thành có thể coi là nhỏ bé.
Mà bốn phía Quy Khư phân tán khắp nơi hoang dã, thêm vào ba chỗ bến đò nằm ở phía bắc nhất của Man Hoang thiên hạ, năm chỗ này sẽ là năm điểm đứng chân của Hạo Nhiên thiên hạ tại Man Hoang thiên hạ.
Mỗi người nhận được năm cuốn sách.
Sách rất dày, trình bày chi tiết cặn kẽ tình thế của năm lối vào, liên quan đến từng tông môn thế lực Man Hoang, vương triều dưới núi, tình thế địa lý bộ tộc, phân bố chính xác của các loại sản vật tài nguyên, số lượng dự trữ.
Úc Phán Thủy một mực cẩn thận ngưng mắt nhìn những bức họa quyển kia, không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh khắp nơi đều là chiến trường khói lửa nổi lên bốn phía.
Lão phú ông béo mập này lo lắng không yên, hỏi: "Phía nam Kiếm Khí Trường Thành, là lão mù lòa ở Thập Vạn Đại Sơn kia, phải làm sao đây? Một khi sơ sẩy, liên hệ giữa Kiếm Khí Trường Thành và ba tòa bến đò sẽ bị gia hỏa này chặn ngang cắt đứt."
Những con rối kim giáp trong Thập Vạn Đại Sơn kia không phải chỉ biết di chuyển đỉnh núi, một khi dấn thân vào chiến trường, đối với Hạo Nhiên thiên hạ mà nói, sẽ tạo thành tổn thất chiến tranh không thể lường được.
Nhất là lão mù lòa là đại tu sĩ Thập Tứ cảnh có lai lịch cực kỳ lâu đời, lại ở trong thiên địa của mình đã vạn năm, ngay cả Thác Nguyệt Sơn cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với lão, nếu lão mù lòa cố ý chặn đường, ai có thể cản trở? Dù có ngăn được, chiến lực đứng đầu của Hạo Nhiên thiên hạ sẽ bị kiềm chế rất nhiều. Ví dụ như Vu Huyền, Đại Thiên Sư Triệu Thiên Lại, Hỏa Long chân nhân? Có phải là phải phụng bồi lão mù lòa kia mỗi ngày uống gió tây bắc phơi nắng hay không?
Còn những tu sĩ Phi Thăng cảnh bình thường, đối đầu với lão mù lòa, căn bản không đáng để mắt, nói không chừng sẽ bị vị đại yêu Phi Thăng cảnh canh cổng kia nhét kẽ răng, ăn no nê mấy bữa.
Chỉ cần đặt mình vào cảnh giới Thập Tứ, nhất là đại tu sĩ hợp đạo với địa lợi đỉnh núi, đến đối địch, quả thực chính là một trận ác mộng.
Đổng lão phu tử có chút muốn nói lại thôi.
Chẳng qua xem ra, vị Văn Miếu giáo chủ này thần sắc không ngưng trọng, ngược lại có chút vui vẻ.
A Lương thần sắc cổ quái.
Khá lắm, lão mù lòa vì khai sơn đại đệ tử của mình, thật sự là không cần mặt mũi gì nữa.
Chạy tới Thác Nguyệt Sơn bên kia đứng đấy, giả vờ phất cờ hò reo cho Man Hoang thiên hạ, kỳ thực vẫn là ai cũng không giúp, rõ ràng là đang nói với Văn Miếu một đạo lý: Ta vốn định giúp Thác Nguyệt Sơn, nhưng hiện tại thu nhận một đồ đệ vừa khai sơn lại đóng cửa, bởi vì tiểu tử kia còn có thân phận Nho gia đệ tử, cho nên sẽ không thiên vị Man Hoang thiên hạ nữa, về sau nếu có việc gì cần ta giúp đỡ, Văn Miếu các ngươi có thể tìm đệ tử kia của ta thương lượng, hắn nói chuyện có tác dụng...
Lý Hoè cùng gã tuỳ tùng Phi Thăng cảnh, đạo nhân nọ, tuổi tác cách biệt, vẫn còn đang dạo chơi vui vẻ ở huyện thành Phán Thuỷ.
Đạo nhân nọ cảm thấy nhờ phúc của Lý đại gia, ở văn miếu này làm quen mặt, sau này có du lịch Hạo Nhiên thiên hạ cũng vững vàng hơn.
Chẳng dám nói mỗi ngày nằm hưởng phúc, nhưng ít ra không còn nơm nớp lo sợ gặp phải sét đánh, ăn phi kiếm.
Lý Hoè gặp được Trần Bình An, tâm tình vui vẻ, vừa dạo hiệu sách, vừa ngầm ra hiệu cho đạo nhân xem có vật phẩm gì đáng giá, chọn lấy món nào phẩm chất tốt, để làm quà tặng. Đến lúc đó trở về tìm lão mù loà, sư phụ hờ của hắn, tính tiền, đều là người một nhà, khách khí làm chi.
Đạo nhân tâm tình rất tốt, một bên thề son sắt cam đoan không để công tử mất mặt vì quà tặng, một bên tâm thần lặng lẽ xem xét, rất nhanh bị mấy món vật phẩm gần trong gang tấc kia làm cho hoa cả mắt.
Gã đạo nhân này cũng chính là chưa gặp lão mù loà lúc đó, bằng không đã sợ tới mức hồn phi phách tán tại chỗ.
Lão mù loà kia cảnh giới Thập Tứ, giết khó, nhưng ở nơi cách văn miếu vài bước, tuỳ tiện chém chết gã Phi Thăng cảnh này có gì khó?
Gã cũng không biết, lão mù loà vì từ sư phụ hờ, có thể biến thành sư phụ thật, đã làm những "mặt dày mày dạn" hoạt động gì.
Đổng lão phu tử không nói nhiều, suy nghĩ một phen, chỉ đưa ra một lời suy đoán mập mờ: "Vị tiền bối này, tuy rằng lúc trước nghị sự đứng ở phía đối lập, bất quá hắn chắc chắn sẽ không dính vào trận chiến này, chư vị cứ yên tâm. Thập Vạn Đại Sơn, vẫn như cũ trung lập."
Hàn lão phu tử rót một chén Thập Hoa cất, tự mình uống, so với Bách Hoa tửu, phẩm chất kém hơn nhiều, không phải phúc địa hoa chủ không lấy ra được đủ Bách Hoa tửu, chỉ là văn miếu bên này từ chối, hơn nữa tất cả rượu, tiên gia trái cây, văn miếu đều bỏ tiền. Chẳng qua giá cả, đương nhiên so với giá thị trường thấp hơn rất nhiều. Trên thực tế, rượu và trái cây trên bàn, hầu như đều là vật có tiền cũng khó mua, nhưng tin rằng tất cả các tông môn tiên gia có thể lộ diện một lần, đều sẽ không cảm thấy thiệt thòi.
Lục Chi lấy tiếng lòng hỏi: "Trận nghị sự này, sẽ kéo dài sao?"
Bởi vì nàng thấy tình hình văn miếu bên này, hôm nay đóng cửa rồi, không có vài canh giờ, đừng hòng mở lại.
Tả Hữu gật đầu nói: "Nếu là ở Kiếm Khí trường thành, ít nhất có thể mở mười trận."
Tề Đình Tể cười an ủi vị thủ tịch cung phụng nhất của mình: "Những cuộc nghị sự như vậy, số lần không nhiều, chỉ cần vượt qua lần này, về sau muốn có cũng khó."
Lục Chi vẫn còn có chút không quen, uống một ngụm rượu nhỏ.
Ở Kiếm Khí trường thành bên kia, hơn mười vị kiếm tiên đỉnh cao đầu tường cái gọi là nghị sự, kỳ thật chính là lão đại kiếm tiên nói vài câu, không có dị nghị coi như là thông qua.
Cho dù là kiếm phường, y phục phường nghị sự riêng, đoán chừng nửa canh giờ, sẽ có rất nhiều kiếm tu không nhịn được, lấy cớ rời đi, Lục Chi đã từng ít khi tham gia, đã tham gia mấy lần, Đổng Tam Canh hoặc là Trần Hi chủ trì nghị sự quan trọng, đám kiếm tu không có gan chạy trốn, liền tụ tập bên ngoài Nghị Sự đường uống rượu, bên trong bàn việc, bên ngoài uống rượu, không ai chậm trễ ai, Lục Chi cảnh giới cao, còn có những dự khuyết đỉnh cao như Nhạc Thanh, Mễ Hỗ, cũng có thể ngồi ở bậc thang bên ngoài uống rượu, một vài Ngọc Phác cảnh kiếm tu, cũng có thể lề mề uống hết bầu rượu, đáng thương những địa tiên kiếm tu cảnh giới không đủ, thường thường uống không được mấy ngụm đã bị đá trở lại, hoặc là các đại kiếm tiên nháy mắt, cũng chỉ đành quay về, dù sao một khi chỗ ngồi trống một nửa, Nghị Sự đường qua loa đại khái, không đẹp mắt, chẳng qua Đổng Tam Canh và Trần Hi kỳ thật mình cũng sẽ ra ngoài uống vài chén.
Trong lịch sử Kiếm Khí trường thành, ngoại lệ duy nhất, đại khái cũng chỉ có toà hành cung nghỉ mát do Trần Bình An dẫn đầu.
Hàn lão phu tử cười nói: "Lần nghị sự này, chư vị ở ngoài văn miếu, ai cũng không cần hổ thẹn khi nói đến chữ lợi."
Vị "tri kỷ" nhất của Á thánh, người đầu tiên đưa ra "Đạo thống luận" hoàn chỉnh, phó giáo chủ văn miếu, hôm nay nói, cũng rất khiến người ta kinh ngạc: "Danh lợi, tiền tài, dùng chiến công, công đức đặc cách đổi lấy hạ tông chọn chỉ, còn có danh ngạch có hạn khi Ngũ Thái thiên hạ mở cửa lại, mọi người hôm nay cứ nói, thoải mái bàn luận, không cần kiêng kỵ."
Nói đến đây, Hàn lão phu tử nhìn Lưu Tài thần của Ngai Ngai châu, lại nhìn Tống Trường Kính của Bảo Bình châu.
Thiếu niên dung mạo Lưu Thuế vừa mới xem xong quyển sổ kia, bất tri bất giác đã ăn hết trái cây trên bàn, hỏi: "Ngoài các vương triều, phiên thuộc của Trung Thổ thần châu, binh lực còn lại lấy từ đâu? Chỉ nói Phù Diêu châu chúng ta, có thể gom góp tu sĩ trên núi và binh mã dưới núi, thật không đáng xem."
Lưu Thuế lần này phát biểu, cũng chưa nói đến việc xấu trong nhà ngoài gương, các vị đang ngồi, đều hiểu rõ.
Phù Diêu châu so với Đồng Diệp châu thì nhỉnh hơn một bậc.
Một trận đại chiến qua đi, ngoại trừ Phù Diêu châu sơn hà tan nát, điêu tàn, còn lại các châu như Trung Thổ thần châu, Ngai Ngai châu, Bắc Câu Lô Châu, Lưu Hà châu, không nói đến tu sĩ trên núi thương vong, chỉ xét thế lực dưới núi, đều được bảo tồn tương đối nguyên vẹn.
Lưu Thuế cùng với tổng cộng tám người, mỗi người là một châu người phát ngôn, trên bàn của bọn họ đều xuất hiện một quyển sách mới.
Hàn lão phu tử nói: "Các ngươi xem xong, có thể xét duyệt tăng giảm nhân thủ."
Vi Huỳnh mở sách ra, xem qua rất nhanh, từ trên bàn rút ra mấy tờ giấy trắng, cầm bút viết thêm tên một đám tu sĩ của Chân Cảnh tông, cùng với một vài thế lực trên núi mà văn miếu bỏ sót. Chỉ có điều, ngoại trừ Chân Cảnh tông nhà mình, các tiên gia khác đều phải chú ý chừng mực, bằng không sẽ mang tiếng "của người phúc ta", nói cho cùng, vẫn là phải cùng có lợi, Vi Huỳnh không ngốc đến mức vì nịnh bợ văn miếu mà tự biến mình thành kẻ thù chung của cả châu.
Cuối cùng, Vi Huỳnh lại viết ba chữ "Đồng Diệp tông" lên một tờ giấy trắng, sau đó ngẩng đầu hỏi Hàn lão phu tử: "Nếu tu sĩ Đồng Diệp tông có người nguyện ý ra chiến trường hoang dã, văn miếu có chấp thuận hay không?"
Hàn lão phu tử rõ ràng có chút tán thưởng, gật đầu nói: "Đương nhiên không vấn đề. Vi tông chủ sau khi về quê có thể giúp văn miếu cùng tu sĩ Đồng Diệp tông thương nghị việc này."
Triều Phác thân là quốc sư Thiệu Nguyên vương triều, lại am hiểu thế lực trên núi dưới núi Kim Giáp châu như lòng bàn tay, đưa ra mấy điểm bất đồng, văn miếu có một vị học cung ty nghiệp chịu trách nhiệm giải đáp.
Chỉ riêng khâu thảo luận về binh lực có thể chiến đấu của chín châu, nghị sự đã kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ, mà vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng. Hàn lão phu tử đưa ra ý kiến của văn miếu, đợi khi kết thúc nghị sự lần này, mỗi châu sẽ bàn bạc lại một trận, văn miếu sẽ triệu tập thêm nhiều đại tu sĩ các châu, nghị sự riêng, cân nhắc thêm nhiều chi tiết.
Vị gia chủ được vinh danh là Trác Lộc Tống tử hào đột nhiên nói: "Bốn cửa vào Quy Khư, vị trí địa lý, hiển nhiên đều là Man Hoang thiên hạ tỉ mỉ chọn lựa."
Linh khí mỏng manh, sản vật cằn cỗi, trong vòng ngàn dặm, hoặc là kênh rạch chằng chịt, hoặc là núi non trùng điệp, đối với binh lực dưới núi tiến quân, cực kỳ bất tiện. Đối với tu sĩ Hạo Nhiên, cũng thật sự không có chút địa lợi nào đáng nói.
Triệu Thiên Lại, Trịnh Cư Trung, Bùi Bôi, Hoài Ấm, đều từng đóng giữ Quy Khư hoặc là bến đò nào đó, chính là để phòng ngừa đại tu sĩ Man Hoang thiên hạ giở trò ở bên kia, thực tế cần chú ý tung tích trận sư.
Đổng lão phu tử hỏi: "Có cần đền bù chỗ thiếu hay không?"
Trịnh Cư Trung tâm niệm vừa động, cửa ra Thần Hương Quy Khư, cùng với Tẩu Mã độ, so với hai bức phong thủy đồ vốn đã cực kỳ tỉ mỉ của văn miếu, lại thêm ra càng nhiều núi non sông ngòi, lãnh thổ quốc gia mở rộng gần gấp đôi.
Triệu thiên sư giơ một tay, hai ngón khép lại, hướng về phía lối ra Thiên Mục Quy Khư, "chỉ điểm giang sơn", trong bức tranh sơn hà kia, thêm ra hơn mười điểm sáng sâu cạn khác nhau, đều là tung tích ẩn nấp của đại yêu. Ngoài ra, tại mấy khu vực biên giới, còn phát hiện ra sáu luồng tơ vàng, là trận pháp ẩn nấp mà đại yêu hoang dã tỉ mỉ bố trí.
Hoài Ấm thấy da đầu run lên. Lúc trước hắn đóng giữ ở hai nơi bến đò và Quy Khư, tuy nói thời gian không lâu, chỉ khoảng hai ba năm, nhưng hắn cũng coi như cẩn trọng, bốn phía cưỡi gió, giúp văn miếu khảo sát địa lý núi sông, càng là bất kể giá nào mà vung phù thành binh, sử dụng hơn trăm con rối tứ tán dò xét núi sông, dốc hết sức lực, một ngày cũng không nhàn rỗi, tự cho là thành quả trác việt, vốn còn tưởng rằng sẽ độc nhất vô nhị, không ngờ vẫn là kém một bậc.
Thành chủ Bạch Đế thành, đại thiên sư Long Hổ sơn, hai vị này, có thể không phải là kẻ giấu dốt, lúc trước cố ý giấu giếm văn miếu những nội tình này, rõ ràng là Trịnh Cư Trung và Triệu Thiên Lại sau khi rời khỏi bến đò, bằng vào thuật pháp thần thông của từng người, mới khám nghiệm ra thành quả.
Hỏa Long chân nhân lần đầu tiên có chút hổ thẹn, người so với người tức chết người, bần đạo đã thành kẻ vô dụng như bàn tính gảy.
Không còn cách nào khác, đành phải lần sau đến Man Hoang thiên hạ, ra sức thêm vài phần vậy. Cây cần vỏ, người cần mặt, làm người không thể quá giống Hoài Ấm.
Vu Huyền hỏi: "Bản thân Quy Khư, có thể có chuẩn bị ở sau của Thác Nguyệt sơn hay không?"
Đổng lão phu tử gật đầu nói: "Không loại trừ khả năng này."
Nguyên Bàng mở miệng nói: "Chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Có thể giả thiết mỗi Quy Khư đều có chiến lực ẩn giấu tương đương với một vị vương tọa đại yêu như Phi Phi."
Liễu Thất cười hỏi: "Nguyên sơn trưởng có đối sách gì không?"
Nguyên Bàng gật đầu, trên bàn lại xuất hiện thêm một quyển sách nhỏ.
Kẻ đọc sách bình thường, ngồi yên bàn suông luận bàn cao xa, căn nguyên ở chỗ thường đưa ra vấn đề, nhưng không cách nào giải quyết, hoặc dứt khoát chẳng nghĩ tới việc giải quyết.
Liễu Thất tiện tay mở sách, gật đầu cười, nguyên tiểu phu tử lần này luận bàn, quả là bắn tên có đích.
Nay chưởng quản thiên hạ lục địa thủy vận, Lục Thủy khanh Đạm Đạm phu nhân, Kiểu Nguyệt hồ Lý Nghiệp Hầu cùng ngũ đại hồ quân, còn có một đám lớn thủy thần, thủy tiên, thủy duệ... tên đều nhất nhất xuất hiện trên danh sách. Trong đó có Trung Thổ thần châu Thận Trạch hồ thủy quân, Bắc Câu Lô Châu tể độc Linh Nguyên công, Nam Huân điện Trầm Lâm, Long Đình hầu Lý Nguyên, Bảo Bình châu Đại Ly vương triều sông Thiết Phù thủy thần Dương Hoa, phía đông nam sông Tiền Đường có một lão giao... Tóm lại, đều là châu địa vị cao thủy thần, cùng với thế lực, thủy phủ nội tình sâu cạn, đều bị văn miếu ghi chép tỉ mỉ, tính toán chi li.
A Lương tấm tắc嘖嘖khen lạ: "Thủy thần áp tiêu, có chút ý tứ."
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, binh lực từ đâu mà đến, hành quân ra sao, vậy kế tiếp nên bàn chuyện đóng quân ở Man Hoang.
Mặc gia cự tử, trên mặt đất mạch bến đò, mỗi người một thành, sẽ không ngừng di chuyển về nam, trong thành lớn, có thể đóng hai mươi vạn tinh nhuệ dưới núi.
Ngoài ra Mặc gia ba mạch, còn có hơn sáu nghìn người, sẽ liên thủ thợ, tổng cộng phái ra một vạn hai ngàn luyện khí sĩ lưu lại.
Hai bên dựa vào Binh Chúc, Tẩu Mã hai bến đò, chịu trách nhiệm xây dựng những tòa thành cực lớn có thể di chuyển về phía nam.
Bốn phía cửa lớn Quy Khư, đều có bố trí.
Vu Huyền bùa chú nhất mạch, Long Hổ sơn Thiên Sư phủ, phân biệt tại Thiên Mục, Thần Hương hai nơi Quy Khư, dùng bùa chú lực sĩ, dời núi khôi lỗi, khai đường, dời non, dựng cầu.
Binh gia tu sĩ cùng Âm Dương gia trận sư, phân biệt tại Kình Tích, Nhật Lạc hai nơi Quy Khư phụ cận, chịu trách nhiệm dựng đại trận, tụ lại sơn thủy linh khí.
Nhà buôn chịu trách nhiệm nện tiền, dùng thần tiên tiền tạo ra thiên địa dị tượng, linh khí dồi dào ở bốn nơi Quy Khư.
Nhà nông cùng nhà thuốc, hai nhà luyện khí sĩ, chịu trách nhiệm trồng tiên gia cỏ cây, ngũ cốc ở các nơi.
Ngoài ra, văn miếu điều động tất cả kiếm thuyền, sơn cao độ thuyền còn thừa mà Hạo Nhiên thiên hạ chuẩn bị chiến tranh lập nên nhưng chưa dùng tới.
Còn vượt châu độ thuyền, càng không cần nghĩ, văn miếu toàn bộ trưng dụng, sau đó tượng trưng đền bù tổn thất. Vũ Long tông Lô Hoa đảo, đều chế tạo thành bến đò tạm thời.
Trong đó, Đại Ly Tống thị nợ Mặc gia, hết thảy chuyển sang văn miếu gánh chịu, văn miếu còn thêm cho Đại Ly Tống thị một khoản thần tiên tiền.
Tống Trường Kính đối với bút thần tiên tiền kia không dị nghị, mở miệng nói: "Cho Đại Ly vương triều thêm ít nhất ba cái tông môn danh ngạch."
Đổng lão phu tử cười nói: "Có thể. Liền ba cái, không thể nhiều hơn."
Hỏa Long chân nhân trầm giọng nói: "Bắc Câu Lô Châu kiếm tu, dù tự nguyện đi chiến trường, văn miếu cũng không thể không có chút biểu thị."
Đổng lão phu tử gật đầu: "Đương nhiên."
Lễ Ký học cung đại tế tửu cười nói: "Phiền chân nhân tính toán ra một cái chương trình, cảnh giới kiếm tu nào, đền bù ra sao, văn miếu bên này chờ là được. Các ngươi Bắc Câu Lô Châu cứ việc mở miệng."
Đại tế tửu nói với Lâm Quân Bích: "Quân Bích, ngươi trở về chịu trách nhiệm cùng Hỏa Long chân nhân cụ thể tiếp nối việc này."
Lâm Quân Bích lĩnh mệnh đứng dậy, chắp tay thi lễ với Hỏa Long chân nhân, không nói một lời.
Hắn là kiếm tu thuộc Ẩn Quan nhất mạch, vì vậy có thể coi là nửa người nhà với Bắc Câu Lô Châu.
Cho nên với Hỏa Long chân nhân, căn bản không cần khách sáo. Dù nói thêm một câu, cũng thành ra thừa thãi.
Hỏa Long chân nhân đối với tiểu tử này, ấn tượng không tệ.
Là một kẻ nhìn thuận mắt.
Nghe nói tại hành cung nghỉ mát ở Kiếm Khí Trường Thành, từng làm Ẩn Quan kiếm tu vài năm, còn nhiều lần xông pha chiến trường. Còn như chuyện ba năm phá ba cảnh, ngược lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Hàn lão phu tử đột nhiên nói: "Bên Bắc Câu Lô Châu, chân nhân có thể nói với tất cả kiếm tu, coi như là ngự kiếm đi xa đến Man Hoang thiên hạ, chỉ là du ngoạn một phen, không cần xuất kiếm, cũng chẳng phân biệt cảnh giới cao thấp, văn miếu bên này, tiền vẫn cứ trả, không cần ngại ngùng."
Hỏa Long chân nhân cười tủm tỉm hỏi: "Nếu là đám kiếm tu trẻ tuổi lần đầu đến Kiếm Khí Trường Thành thì sao? Văn miếu trả thù lao cho hạng này chẳng phải khó khăn nhất sao?"
Đổng lão phu tử nghiêm mặt nói: "Trả, sao lại không trả! Khoản thần tiên tiền này, văn miếu dù có phải vay mượn, cũng không một chút nhíu mày."
Thần tài Lưu thị ở Ngai Ngai châu, cười nói: "Trong vòng trăm năm tới, một thành tiền lời từ Tuyết Hoa Tiền của Lưu thị, chúng ta xin không nhận nữa."
Đổng lão phu tử cười hỏi: "Buôn bán như vậy, không thích hợp chăng?"
Lưu Tụ Bảo chỉ cười không nói.
Hàn lão phu tử gật đầu nói: "Nếu Lưu tài thần đã tự mình nói, văn miếu cũng không tiện chối từ, bằng không lại ra vẻ làm cao."
Lưu Tụ Bảo khẽ gật đầu.
Hỏa Long chân nhân mở rộng tầm mắt, hóa ra Đổng phu tử, lúc trước nói chuyện tiền nong đừng làm khó, là để văn miếu tự làm nền cho mình?
Vì vậy Hỏa Long chân nhân liếc nhìn mụ béo kia.
Đạm Đạm phu nhân có chút không hiểu ra sao.
Vu Huyền cười thầm an ủi: "Đây là ánh mắt kẻ nghèo nhìn người giàu, Đạm Đạm phu nhân không cần để ý loại ghen ghét này."
Đạm Đạm phu nhân được "nhắc nhở", lập tức run giọng mở miệng: "Lục Thủy khanh nguyện dâng hết gia sản, giao cho văn miếu quản lý."
Người không lớn hơn trời. Thấy thần tiên thì thích ngao du sơn thủy. Thấy quỷ lại sợ bóng tối.
Nàng thật sự sợ Hỏa Long chân nhân đến phát khiếp rồi.
Một vị đại thiên sư khác họ của Long Hổ sơn, tồn tại như trùm thổ phỉ trên núi ở Bắc Câu Lô Châu, năm đó chặn cửa Lục Thủy khanh, không chỉ dừng lại vài ngày, hai con rồng lửa khổng lồ dài đến vạn trượng, ngang nhiên bơi lội trong nước, mỗi ngày vờn quanh Lục Thủy khanh, những điều này còn chưa đáng nói, mấu chốt là Hỏa Long chân nhân chuyện gì cũng dám nói, lời đe dọa nào cũng dám buông, mỗi ngày ở ngoài cửa lớn đều giúp Đạm Đạm phu nhân tính toán thời gian, bởi vì Hỏa Long chân nhân nói Triệu lão đệ ở Long Hổ sơn kia, là huynh đệ kết nghĩa sinh tử của bần đạo, sau khi nhận được phi kiếm truyền tin của mình, không nói hai lời, đã mang ấn đeo kiếm xuống núi, rất nhanh sẽ đến thăm Lục Thủy khanh.
Đạm Đạm phu nhân đương nhiên sống một ngày bằng một năm, chỉ có thể kiên trì chống đỡ đến cùng.
Bọn thủy duệ tinh quái trốn trong Lục Thủy Khanh kia, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, như cha mẹ chết đến nơi. Ngày qua ngày, chúng luôn có cảm giác chẳng lành, rằng ngày mai thôi, sẽ phải đối mặt với thiên sư, rồi bị thanh tiên kiếm kia bổ nát cấm chế Lục Thủy Khanh, lại thêm Thiên Sư Ấn giáng xuống, hai con hỏa long của Hỏa Long chân nhân quấy đảo, chẳng phải chúng sẽ tan xương nát thịt hay sao?
Cách nói của Đạm Đạm phu nhân, ít ra còn chừa lại chút đường lui, là quản lý, chứ không phải dâng tặng toàn bộ. Có điều nếu văn miếu nổi lòng tham, nuốt trọn cả thì nàng cũng đành chịu, coi như của đi thay người.
Không nói đến vị tiên bắt cá đóng giữ tại Nghỉ Long Thạch, hay đám độc kỵ lang Nam Hải, chỉ riêng đám thủy tiên tinh quái ở Lục Thủy Khanh, cùng hàng nghìn lính tôm tướng cua, ngoài Hỏa Long chân nhân là khách quý hiếm hoi, Lục Thủy Khanh ở trong biển rộng kia, thực sự là một phương bá chủ. Huống chi, mỗi tòa thiên hạ vốn là di chỉ cổ, di vật thất lạc của chiến trường thượng cổ trên biển Hạo Nhiên cũng không ít. Lại thêm vô số cơ duyên tiên gia ứng với thời mà sinh, biển rộng mênh mông, lâu la của Lục Thủy Khanh lại đông đảo, hơn nghìn năm đằng đẵng, vơ vét không biết bao nhiêu bảo vật, toàn là thiên tài địa bảo phẩm chất không tầm thường, chứ vật thường, Đạm Đạm phu nhân nào thèm để vào mắt. Chỉ riêng đống sừng rồng châu chất thành núi kia, chẳng phải cứ để chúng dần "mất giá" trong bảo khố hay sao? Từng có đại tu sĩ chủ động tìm đến, mong muốn giao dịch sừng rồng châu, kết quả Lục Thủy Khanh rõ ràng có thể một vốn bốn lời, nhưng cửa chính cũng chẳng buồn mở.
Kiếm chút tiền lẻ này ư? Nàng còn lâu mới hạ mình.
Sau đó, văn miếu đưa ra danh sách tu sĩ trấn giữ các nơi, phụ trách an nguy giai đoạn đầu cho năm chỗ man hoang đặt chân. Đến khi chiến tuyến chính thức trải rộng, sẽ không cần làm "tùy tùng" nữa.
Những người trong danh sách, thuộc diện bắt buộc phải có mặt, ngoài ra có thể tùy chọn bổ sung, văn miếu còn xem xét thêm. Chiến lực đỉnh cao của Hạo Nhiên thiên hạ, không một ai bị bỏ sót, không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Quy Khư Thiên Mục.
Hai vị phó giáo chủ, ba vị đại học cung tế tửu của văn miếu.
Thần Hương.
Vu Huyền, Triệu Thiên Lại, Hỏa Long chân nhân. Bạch Thường.
Kình Tích.
Trịnh Cư Trung. Bùi Bôi. Hoài Ấm. Quách Ngẫu Đinh. Lưu Thuế. Thông Thiến.
Nhật Trụy.
Tô Tử, Liễu Thất. Tống Trường Kính. Vi Huỳnh.
Kiếm Khí Trường Thành.
Tề Đình Tể, Lục Chi. A Lương, Tả Hữu.
Đổng lão phu tử nói: "Trước mắt chỉ có thể bàn trên lý thuyết, cần phải tiến hành vài trận sa bàn suy diễn chiến trường."
Nguyên Bàng cùng đám quân cơ lang của văn miếu, chọn phe Man Hoang, tại năm chiến trường, triển khai chém giết với Hạo Nhiên.
Trịnh Cư Trung liếc qua quá trình đẩy quân của hai bên trên sa bàn, không nói lời nào.
Phương pháp thuật toán căn bản, tầng thấp nhất, mới là quan trọng nhất.
Thành chủ Bạch Đế thành không lên tiếng, nhưng văn miếu không có ý định bỏ qua vị chấp kỳ thủ hàng đầu thiên hạ này.
Nhất là ba vị lão tổ sư thuật gia, rõ ràng đều cực kỳ mong đợi Trịnh Cư Trung mở lời.
Bản dịch theo văn phong tiên hiệp, giữ đại từ nhân xưng và điều chỉnh ngữ pháp:
Chiến trường suy diễn, kỳ thực tựa như xây dựng lầu các, cái gọi là "tổng lệ" (nền móng), mới là nơi then chốt.
Chỉ có tầng dưới cơ cấu vững chắc, mới có tư cách bàn đến chuyện kiến trúc tầng trên gia giảm thế nào cho thích hợp. Mộng và chốt định hình, xoáy ốc chế ngự, đường cong từ đâu mà có, trụ cột, mái hiên, quy tắc cây to xoắn cắt...
Lấy ví dụ đơn giản, hai tu sĩ Tiên tộc tu hành theo hai con đường khác nhau, trên chiến trường, làm sao phán định chính xác chiến lực của họ? Chắc chắn không phải hai con số cứng nhắc, mà phải có độ dao động. Nếu không, cuộc suy diễn này chỉ là trò đùa trẻ con. Mà độ dao động này, dù đã được tính đến, nhưng chỉ cần chưa đủ hoàn thiện, sai số không ngừng tích lũy, thì kết quả suy diễn trên sa bàn, một bài văn miếu tự giễu "lý luận suông", cũng chỉ là đống giấy vụn.
Lục Chi hỏi: "Bên Ly Cung, hình như đã thử qua, nhưng bất thành?"
Tả Hữu gật đầu: "Quá khó. Lúc đó kiếm tu tinh thông thuật toán quá ít. Hơn nữa, không ai dám tùy tiện thử việc này."
A Lương cảm khái: "Nếu ta ở Ly Cung thì tốt rồi, chắc chắn có thể giúp Trần Bình An một chút."
Tề Đình Tể nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Vị đồ long nhân kia, rốt cuộc là thế nào?"
A Lương hất cằm, chỉ về phía vị lão ca Hoài Tiên áo trắng phong thái chẳng kém mình là bao, "Ngươi hỏi hắn đi."
Vị đồ long nhân ba ngàn năm trước kia, quả thực cổ quái, không chỉ hành sự không thể nói lý, mà gia hỏa này hợp đạo rồi ngã cảnh, càng biến hóa kỳ lạ khó lường.
Giết rồng, ngay cả A Lương cũng phải thốt lên một câu "như chém dưa thái rau", thấy một con chém một con, gặp một đàn vẫn chém cả đàn.
Về việc này, A Lương thậm chí đến Kiếm Khí Trường Thành, không nhịn được hỏi lão đại kiếm tiên, rốt cuộc là có chuyện gì, không có đạo lý nào mạnh đến vậy.
Kiếm thuật dù cao đến đâu, chung quy vẫn không cao hơn Trần Thanh Đô, kiếm đạo lại rộng lớn, A Lương thật sự không cảm thấy vị đồ long nhân kia, lại mạnh hơn mình.
Thế nhưng nếu đổi lại A Lương đi đối mặt đám giao long đông đảo kia, cũng tuyệt không dám nói có thể ung dung như vị khách áo xanh kia, hạ bút thành văn, kiếm chém giao long như mưa rơi.
Kết quả lão đại kiếm tiên lúc ấy trả lời một câu, cường thịnh đến đâu cũng không mạnh hơn ta, ta đi hao tổn tâm trí làm gì, ngươi tự mình suy nghĩ đi.
Khiến A Lương tức đến nỗi suýt chút nữa nửa đêm mang hai đứa nhỏ còn quấn tã, lén đến nhà tranh kia tưới nước.
Hôm nay thì càng quái lạ.
Kẻ đồ long kia, năm đó rất có thể là đã ngã cảnh, cho nên mới mai danh ẩn tích ba ngàn năm, sau đó hôm nay lại hợp đạo phá cảnh, trở về thập tứ cảnh.
Vì vậy A Lương mặt dày mày dạn, tâm sự với Trịnh Cư Trung: "Hoài Tiên lão ca? Tiểu đệ có một chuyện không hiểu, mong lão ca giải thích nghi hoặc."
Trịnh Cư Trung cười nói: "Không giúp được gì."
Trịnh Cư Trung và đồ long nhân kia, thầy trò hai người, kỳ thực ở Bảo Bình Châu đã có một cuộc gặp gỡ xa cách từ lâu. Lúc ấy, vị đệ tử này của Trịnh Cư Trung, kỳ thực đã vững vàng hơn cả người truyền đạo.
Ngay lúc đó, lão đạo sĩ mù "Cổ Thịnh", cũng thẳng thắn thừa nhận việc này, tự nhận cảnh giới tu vi, không bằng Trịnh Cư Trung.
Còn hiện tại, khó mà nói.
Năm đó Bùi Bôi từ Huyền Đô đảo trở về Trung Thổ Thần Châu, vị nữ tử võ thần Đại Đoan vương triều này, đã từng vấn quyền Bạch Đế Thành.
Hai vị đều là nhân vật thuộc hàng thập đại cao thủ của Trung Thổ. Thế nhưng, trận vấn quyền của Bùi Bôi, ngoại giới chỉ nghe đồn rằng đôi bên bất phân thắng bại. Kỳ thực, hai người căn bản chưa hề động thủ.
Trịnh Cư Trung nói với Bùi Bôi một câu, chờ ngươi đặt chân qua ngưỡng cửa này, hãy đến dốc sức vấn quyền, bằng không chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Bùi Bôi không cho rằng Trịnh Cư Trung khoác lác, phô trương thanh thế, nên đã đồng ý.
Thành Bạch Đế sau đó liền tung tin, kết quả là hòa. Thật ra, hai vị nam nữ đỉnh phong kia chỉ ngồi trên áng mây uống rượu mà thôi. Trịnh Cư Trung cuối cùng còn cùng Tào Từ đánh cờ.
Tào Từ kỳ nghệ vốn không tệ, chẳng qua tài hoa của gã vũ phu trẻ tuổi này quá mức chói lọi, che lấp cả tài đánh cờ. Trên thực tế, cầm kỳ thi họa, Tào Từ đều có chút bất phàm.
A Lương và Tề Đình Tể nghi hoặc, đại đệ tử của Trịnh Cư Trung là Phó Cấm, đã xuất hiện từ lâu. "Tiểu Bạch Đế" Phó Cấm, thân là thuần túy kiếm tu, háo thắng, rất muốn vấn kiếm sư tổ một trận. Dù sao tu sĩ thành Bạch Đế, chỉ cần có bản lĩnh, khi sư diệt tổ cũng chẳng hề gì.
Trịnh Cư Trung từng bày mưu tính kế một trận làm phản, trăm phương ngàn kế trọn vẹn sáu trăm năm. Hàn Tiếu Sắc cùng các sư muội sư đệ, thêm cả mấy vị đích truyền như Phó Cấm, liên thủ khách khanh, cung phụng.
Mà kẻ chủ mưu ý đồ lật đổ cả tòa thành Bạch Đế, lại chính là một phân thân tâm thần của Trịnh Cư Trung "mơ mơ màng màng" biến thành, lại lôi kéo một đám lớn thế lực đối địch của thành Bạch Đế, hùng hổ, tính toán kỹ lưỡng, cảm thấy giết một gã thập tứ cảnh cũng không thành vấn đề.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Liễu Xích Thành ngu ngốc kia, không hề nhúng tay. Trịnh Cư Trung thất vọng với vị tiểu sư đệ của các chủ Lưu Ly các này, cho rằng Liễu Xích Thành là phế vật, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn còn chút tình cảm đồng môn.
Còn những kẻ tham gia mưu phản, tu sĩ thành Bạch Đế, Trịnh Cư Trung không hề tính sổ sau, một đám phế vật, giữ lại còn có thể làm cảnh. Đến những thế lực đối địch bị "Trịnh Cư Trung" lôi kéo, kết cục của bọn chúng thảm hơn nhiều.
Sau đó ba trăm năm, Trịnh Cư Trung không hề ra tay giết người, chỉ là trong tổ sư đường lục đục lục đục tự tàn sát lẫn nhau, đồng môn ra tay tàn độc, mỗi khi có tu sĩ đắc thủ, còn đắc chí. Trong đó hai tòa tông môn Trung Thổ vốn có nội tình thâm hậu, chém giết lẫn nhau, cuối cùng ngay cả danh hiệu tông môn cũng không giữ nổi.
Đáng sợ nhất là, ngay cả khai sơn đại đệ tử của Trịnh Cư Trung là Phó Cấm, đến tận hôm nay, sâu trong nội tâm, vẫn hoài nghi một chuyện, rốt cuộc mình là Phó Cấm, hay là một phân thân của sư phụ?
Phán Thủy huyện thành.
Cố Xán đang một mình nghiền ngẫm kỳ nghệ, sư cô Hàn Tiếu Sắc ngồi ở phía cửa, đột nhiên cất tiếng gọi sư huynh.
Trịnh Cư Trung chẳng buồn đáp lời, thẳng bước vào phòng, ngồi xuống đối diện bàn cờ.
Hàn Tiếu Sắc cũng không lấy làm lạ.
Cố Xán chậm rãi buông quyển sách dạy đánh cờ trong tay, ngẩng đầu hỏi: "Nghị sự đã xong?"
Trịnh Cư Trung lắc đầu đáp: "Vẫn còn đang nghị sự, ta phân tâm ghé qua đây thôi."
Một tòa Bạch Đế thành, kẻ có thể khiến Trịnh Cư Trung chịu khó nói thêm vài câu, e chỉ có tên quan môn đệ tử mới thu nhận vài năm gần đây.
Cố Xán lên tiếng: "Có phải chăng sư tổ muốn bảo trì cảnh giới thập tứ, nhân gian ắt phải tồn tại ít nhất một chân long?"
Đây quả là một nghịch lý, sư tổ thề diệt sạch chân long trong thiên hạ, nhờ vào chí nguyện to lớn này, kiếm tâm hợp với Tâm Kiếm, trở thành tu sĩ thập tứ cảnh.
Nhưng một khi người diệt sạch chân long, ắt sẽ rớt cảnh giới, trở lại thành một vị kiếm tu Phi Thăng cảnh, hơn nữa còn bị kiếm tâm cắn trả, nguyên khí đại thương.
Trịnh Cư Trung gật đầu.
Hàn Tiếu Sắc chợt quay đầu, hiển nhiên nàng bị chấn động bởi lời này.
Về cảnh giới của kẻ trảm long, có kẻ nói là thập tứ cảnh, có kẻ nói là đỉnh cao Phi Thăng cảnh, lại có kẻ khẳng định, sở dĩ trảm được long, là nhờ sở hữu thanh tiên kiếm thứ tư ngoài Thái Bạch, Vạn Pháp, Đạo Tạng.
Cố Xán nghi hoặc hỏi: "Sư tổ cũng là người bản thổ Hạo Nhiên, cớ sao khi đạt tới thập tứ cảnh kiếm tu, lại không bị thiên ngoại thần linh thù hận? Phải chăng vì năm xưa giao long phản bội, quy phục Nhân tộc chúng ta?"
Trịnh Cư Trung cười đáp: "Gần đúng như thế."
Cố Xán lại nói: "Nhưng giao long cao hứng, là xu thế, muốn thiên hạ thủy vận tự động lưu chuyển, văn miếu vẫn cần giao long cai quản. Đến lúc đó sư tổ biết làm thế nào?"
Trịnh Cư Trung hỏi ngược lại: "Ngươi chỉ là một Ngọc Phác cảnh nho nhỏ, lại lo lắng chuyện tồn vong đại đạo của kiếm tu thập tứ cảnh?"
Cố Xán thẳng thắn đáp: "Ta mong muốn được học kiếm từ sư tổ. Bởi vì kiếm thuật, sư phụ dường như không muốn dốc lòng truyền thụ."
Trịnh Cư Trung gật đầu: "Ta có thể giúp ngươi bắc cầu nối. Sư tổ ngươi vốn không ưa ta nhiều năm, có thể gây thêm chút phiền toái cho ta, lão hẳn sẽ rất cam tâm tình nguyện."
Hàn Tiếu Sắc thở dài một tiếng.
Trong phòng này, đôi thầy trò, cộng thêm vị sư tổ kia, ba người rốt cuộc đầu óc thế nào.
Nàng tiếp tục soi gương, tô son điểm phấn, mím môi, quay đầu hỏi: "Tiểu Xán, màu nào đẹp hơn?"
Cố Xán quay đầu nhìn, cười đáp: "Màu đỏ nhạt thì tốt hơn, điện thờ nhiều cây thược dược hồng, hơi diễm lệ quá, chi bằng dùng non hương của hoa mai am."
Hàn Tiếu Sắc tự nhiên cười, lau sạch khóe môi, quả nhiên đổi sang loại son môi mà Cố Xán đã nói.
Bên kia Uyên Ương chử, khách câu cá đông như trẩy hội.
Kỳ thực, khi Trần Bình An tham dự nghị sự bên bờ sông, liền "đồng thời" có một Trần Bình An khác được Lễ Thánh đưa đến gần Uyên Ương chử, hẳn là để phòng những kẻ có ý chí tham dự nghị sự trong văn miếu suy đoán. Nếu không, với thân phận Ẩn Quan của hắn, lẽ ra phải có mặt trong văn miếu mới phải.
Nghị sự, câu cá, đằng nào cũng chẳng bên nào lỡ dở, lại chẳng cần mở miệng nhiều, nhàn nhã thanh tĩnh.
Trần Bình An bèn chọn một nơi yên ắng, ngồi xuống bên này câu cá, đánh hai ổ, chuẩn bị thay đổi cần câu. Chuyện câu cá này, Trần Bình An rất quen thuộc, trong vật chỉ xích, còn chuẩn bị sẵn cần câu, mồi câu.
Chỉ là bởi trước kia đám võ học tông sư như Trương Điều Hà tụ tập ở đây, nơi này dường như đã thành một thắng địa.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Trần Bình An xuất hiện thêm hai tốp khách câu cá, có nam có nữ, đều rất trẻ trung, hiển nhiên hứng thú chẳng phải ở việc câu cá.
Đáng tiếc cái ổ mà Trần Bình An đánh lúc trước, mấy vị thần tiên trên núi này, đến cả lấy cần thả mồi cũng chẳng hiểu, một lần quăng cần xong, liền cố định lại, ngây ngốc chờ cá mắc câu. Hóa ra là kẻ ngốc chờ cá ngốc sao?
Đà Nhan phu nhân cùng một thiếu nữ hoa thần của Bách Hoa phúc địa, trùng hợp đi ngang qua đây giải sầu, xa xa trông thấy bóng áo xanh kia, sợ đến mức chạy trối chết.
Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, hướng về phía xa vẫy tay lia lịa.
Trên đường, có một nữ tử trẻ tuổi, mặc áo đỏ, dắt ngựa đi chậm rãi.
Nàng vội vàng giấu kỹ bầu rượu, buông dây cương mặc kệ, một đường chạy vội tới đây, một cái nhảy về phía trước đáp xuống đất, lớn tiếng gọi: "Tiểu sư thúc!"
Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Sơn (Dịch)
Kevin1984
Trả lời9 giờ trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
7 giờ trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Minh Ngan
Trả lời14 giờ trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
9 giờ trước
ok
luan
Trả lời6 ngày trước
ra thêm phiên ngoại đi ad
binh178
Trả lời1 tuần trước
Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad
sonn52599
Trả lời1 tuần trước
Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v
binh178
Trả lời1 tuần trước
vừa dnt xin vip
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.
Khánh Trương
1 tuần trước
Bộ này end chưa ad
Hoang Quang
1 tuần trước
Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.
Luan Sadboy
Trả lời1 tuần trước
Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.
Hoang Quang
1 tuần trước
Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450
binh178
Trả lời2 tuần trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời2 tuần trước
vip r vẫn ăn qc. haizz