Học cung thư viện có hơn tám mươi vị thánh hiền, sơn trưởng, đều phải tham dự một phiên nghị sự tại văn miếu. Ngoài một số ít người được tiếp tục tham gia phiên nghị sự này, những người còn lại tạm thời chưa được rời đi, mà phải lưu lại Phán Thủy huyện thành, chờ đợi an bài cụ thể từ văn miếu.
Phiên nghị sự quy mô nhỏ này đã thiếu đi một nửa số người, nhưng lại có thêm hơn mười gương mặt mới lạ, không mấy ai chú ý, phần lớn là người trẻ tuổi, ví như tiểu thiên sư hoàng tử quý nhân của Long Hổ sơn, hay Lâm Quân Bích của Thiệu Nguyên vương triều.
Trần Bình An không rõ tung tích, bốn vị kiếm tu của Kiếm Khí trường thành tham dự nghị sự đều có mặt.
Cách cửa chính văn miếu còn một quãng xa, có lẽ là Lễ thánh cố ý, dù sao cũng cần mở liền ba phiên nghị sự, để người ta có chút thời gian thư thả, trên đường chuyện phiếm vài câu, không đến nỗi cứ phải căng thẳng thần kinh.
A Lương bóp cổ tay, vẻ tiếc nuối, ghét bỏ nhìn Tả Hữu và Tề Đình Tể bên cạnh, oán trách không thôi: "Ta và các ngươi hai người khác nhau a. Không thể coi ta là nửa cái thập tứ cảnh à."
Lục Chi cười lạnh: "Đợi ta phá cảnh, coi như là chúc mừng ngươi ngã cảnh."
A Lương đưa tay nắn cằm, chậm rãi gật đầu: "Một lên một xuống, xem ra không lỗ."
Lục Chi sắc mặt lạnh băng, tung ra một quyền ác liệt, đánh A Lương xoay tròn bay ra, đến khi lảo đảo đứng vững, gã hán tử đã cởi bỏ chiếc nho sam trên người.
Không còn sự áp chế của đại đạo, tiếp theo chính là tiểu thiên địa của A Lương ca ca. Dù sao mấy vị Thánh Nhân đều không ở đây, bản thân liền phải đảm đương trọng trách.
A Lương hấp tấp chạy về bên Lục Chi, nhỏ giọng hỏi: "Quân Thiến đâu?"
Tả Hữu lắc đầu: "Phiên nghị sự thứ hai, hắn liền vắng mặt."
A Lương không khỏi hâm mộ: "Cũng coi như có mặt mũi."
A Lương lập tức mắng to: "To gan! Dựa vào loại thủ đoạn vụng về này để gây chú ý, không biết xấu hổ!"
Lưu Thập Lục, cùng Quân Thiến, đều là danh hiệu trước khi bái sư đi học. Trước khi trở thành một mạch của Á thánh, cùng Bạch Dã vào núi cầu tiên nhiều năm.
Chữ Lưu, tượng hình. Thuộc kim, chủ về sát phạt. Mỗi tháng ngày mười sáu, gọi là Ký Vọng. Dưới núi có cách nói, trăng sáng mười lăm, trăng tròn mười sáu.
Tính cả khoái tuyết thiếp, trong lịch sử nhiều bức trân bản chữ mẫu hiếm thấy, đều từng có chữ ký hai chữ Quân Thiến.
Mà Lưu Thập Lục, tinh quái xuất thân, là một trong những tu đạo chi sĩ có tuổi thọ lâu đời nhất của mấy tòa thiên hạ, cùng Bạch Trạch, lão mù lòa, Đông Hải lão quan chủ, lão tổ chuyển núi tên thật Chu Yếm, kỳ thật cũng không lạ lẫm.
Cho nên thật sự luận về lai lịch, bối phận, một khi bỏ qua thân phận văn mạch Nho gia, Lưu Thập Lục kỳ thật rất ít khi cần xưng hô ai là "tiền bối", thậm chí ở Man Hoang thiên hạ, ngày nay còn có một số lượng tương đối hậu duệ đồng loại.
Vì vậy hai tòa thiên hạ giằng co xa xôi ở phiên nghị sự thứ hai, Lưu Thập Lục ngược lại không thích hợp hiện thân.
A Lương nhìn quanh bốn phía, vuốt cằm: "Lần này văn miếu gọi người, có chút ý tứ a. Tổng đà văn miếu có máu mặt, còn lại mỗi châu một cái Phân đà chủ? Chỉ chờ minh chủ hiệu lệnh quần hùng, ra lệnh một tiếng, chúng ta liền phải hự hự chia nhau chém người đi?"
Phiên nghị sự này, phải đi vào trong văn miếu.
Đến lúc đó cửa đóng then cài, không phải người một nhà, đều là người một nhà của văn miếu rồi.
Như vậy nếu đã là người một nhà, thì ai cũng đừng nói lời khách sáo.
Có thể nói, ban đầu khi nghị sự, mọi người còn chưa thể tỏ tường thái độ chân thật của văn miếu.
Thế nhưng, sau hai phen nghị sự, kẻ chậm hiểu đến đâu cũng đã tỏ.
Từ Lễ thánh đến Á thánh, Văn thánh, rồi ba vị giáo chủ văn miếu, cùng với Phục Thắng và chư vị thầy đồ, từ trong quảng trường bộ nghị sự, đến giằng co với hoang dã, đều khác biệt rõ rệt.
Ví như trận nghị sự này, trừ Tống Trường Kính của Đại Ly vương triều ở Bảo Bình châu, chín vị hoàng đế còn lại đều không có tư cách tham dự.
Văn miếu nói gì, cứ tuân theo là được.
Thành thành thật thật chờ tin tức là xong.
Trước khi rời sân, Hàn lão phu tử còn nhấn mạnh, nội dung nghị sự hôm nay, không được hé răng nửa lời, chỉ cần làm tốt phận sự của mình.
Đổng lão phu tử dẫn đầu, theo sau là tám người.
Hỏa Long chân nhân của Bắc Câu Lô Châu, Tống Trường Kính của Bảo Bình châu, Trần Thuần Hóa của Nam Bà Sa châu, Lưu Tụ Bảo của Ngai Ngai châu, Lưu Thuế của Phù Diêu châu, Thông Thiến của Lưu Hà châu, Vi Huỳnh của Đồng Diệp châu.
Chỉ là Kim Giáp châu kia, sao lại là quốc sư Triều Phác của Thiệu Nguyên vương triều?
Ngoài ra, bên cạnh Hàn lão phu tử, là hai vị lão tổ sư binh gia họ Khương và họ Úy.
Mặc gia cự tử. Lão tổ sư Tung Hoành gia, Phạm tiên sinh của nhà buôn.
Tổ sư gia nhà thuốc. Lão tổ sư Công tượng gia. Ngoài ra còn có một vị tổ sư nhà tiểu thuyết của Bạch Chỉ phúc địa.
Hơn nữa, thuật gia càng thêm vẻ vang, ba vị lão tổ sư cùng nhau xuất hiện.
Vu Huyền, đại thiên sư của Long Hổ sơn, Tô tử, Liễu Thất, còn có Đạm Đạm phu nhân của Lục Thủy khanh nơm nớp lo sợ.
Trịnh Cư Trung thành Bạch Đế. Bùi Bôi, Tào Từ, Trương Điều Hà, Hoài Ấm, Úc Phán Thủy của Đại Đoan vương triều. Một Quách Ngẫu Đinh trầm mặc ít nói của Thiết Thụ sơn.
Trong Vân Lâm Khương thị ở Bảo Bình châu, còn có mấy hào phiệt truyền thừa lâu đời dưới núi, Huyền Ngư Phạm thị ở trung thổ, Trác Lộc Tống thị, Phù Phong Mậu Lăng Từ gia, Mật sơn Tạ thị.
Có tiền có thế, có sách có người.
Mỗi người đều là quý tộc thế gia vọng tộc bậc nhất Hạo Nhiên thiên hạ.
A Lương hung hăng trừng mắt mấy lão tổ sư thuật gia, nghiến răng nghiến lợi, thuở nhỏ ở nhà học bài, không ít lần chịu khổ vì thuật toán, từng quyển sách vở không dày, nhưng toàn là thiên thư.
Trở về liền thêm ba tên này vào danh sách bên cạnh lão tú tài.
Đến khi một vị lão tổ sư quay đầu nhìn lại, A Lương lập tức tươi cười rạng rỡ, dùng sức vẫy tay.
Vị lão tổ sư kia mỉm cười gật đầu, chỉ là trong lòng nghi hoặc, A Lương này sao lại thân thiết với mình như vậy?
Trong đám người trẻ tuổi, Hứa Bạch, Lâm Quân Bích, tiểu thiên sư của Long Hổ sơn, mười người dần dần tụ lại một chỗ. Ai nấy đều mang trên mình chức quan nhàn tản là quân cơ lang của văn miếu.
Những thiên chi kiêu tử tuổi trẻ tài cao này, lại có khoảng cách gần gũi nhất với bốn vị kiếm tu của A Lương.
A Lương vuốt cằm, lén gật đầu chỉ về phía Triều Phác, khẽ hỏi: "Tả Hữu?"
Tả Hữu liếc nhìn Triều Phác, đáp: "Hắn cùng tiên sinh là tranh luận quân tử về mặt học thuật."
A Lương lại đổ thêm dầu vào lửa: "Thế còn Tương Long Tương, kẻ viết ra 《Khoái Tai đình sách dạy đánh cờ》 thì sao? Có thể nhịn được ư? Nếu là ta thì không thể. Mẹ kiếp, một tên cờ kém, lại dám ở Ngao Đầu sơn bày lôi đài, nghe nói còn nuôi một con hạc trắng, quanh năm suốt tháng mang theo bên mình, phong thái ẩn sĩ, độc nhất vô nhị Hạo Nhiên."
Tả Hữu do dự một chút: "Tiên sinh bảo ta phải rộng lượng."
Nếu tiên sinh không nói lời này, thì đã cho hắn cưỡi hạc về tây thiên rồi.
Năm đó tiên sinh mang thân phận bồi tự, một lần hạ thấp rồi lại hạ thấp, cuối cùng tượng thần đều bị chuyển ra khỏi văn miếu. Trong đó, đám người đọc sách của Thiệu Nguyên vương triều ồn ào dữ dội nhất, động thủ đập phá tượng thần, Tương Long Tương chính là kẻ đứng sau màn chủ mưu.
A Lương bất đắc dĩ nói: "Ngươi có phải ngốc không, lão tú tài rõ ràng nói có hàm ý, là bảo ngươi chém người đừng để lộ sơ hở, còn nữa là đừng đánh chết người."
Tả Hữu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc này.
A Lương rất hài lòng.
Quả không hổ danh là quân sư quạt mo của Văn Thánh nhất mạch.
Trong hàng ngũ sơn trưởng của Nho gia thánh hiền, một lão nhân cao lớn bước ra, đi tới bên cạnh Tả Hữu, chắp tay thi lễ: "Tả sư huynh."
Tả Hữu gật đầu.
Mao Tiểu Đông đứng thẳng người, không muốn rời đi như vậy, nhưng cũng không biết nên nói gì, đành im lặng đi theo bước chân của Tả sư huynh.
Tả Hữu nói: "Chuyện đổi văn mạch, không cần quá để tâm, trăm năm trước đã nên như vậy. Tiểu Đông, ngươi bản tính tốt, tư chất nghiên cứu học vấn bình thường, học vấn của tiên sinh lại cao thâm, không thể cứng nhắc. Nếu hôm nay có cơ hội đem hai mạch học vấn qua lại rèn giũa, thì hãy trân trọng."
Mao Tiểu Đông cung kính gật đầu: "Tả sư huynh dạy phải."
Nếu Thôi Đông Sơn thấy cảnh này, có thể tức đến giậm chân. Mao Tiểu Đông ở bên Thôi Đông Sơn, không có tính khí tốt như vậy.
Trước kia khi theo học ở Văn Thánh nhất mạch, Mao Tiểu Đông trời sinh tính tình ngay thẳng, thích tranh luận đến cùng. Học vấn của Tả Hữu kỳ thực cao hơn hắn, nhưng không giỏi ăn nói, rất nhiều đạo lý, Tả Hữu sớm đã hiểu rõ trong lòng, nhưng chưa chắc có thể nói ra rành mạch. Mao Tiểu Đông lại là người cố chấp, vì vậy thường xuyên lải nhải không dứt, nói những lời lặp đi lặp lại của kẻ đầu gỗ chưa khai khiếu. Tả Hữu sẽ động thủ, khiến hắn ngậm miệng.
A Lương nghiêm túc nói: "Tiểu Đông, hôm nay thể cốt còn cường tráng chứ? Nhất định phải nhịn đến khi Lễ Ký học cung tế tửu thoái vị. Thật sự không được, ta có mấy hũ rượu thuốc ủ nhiều năm, đều là lễ vật ta làm khách ở Bách Thảo phúc địa trước kia, ngươi cầm lấy bồi bổ. Nhớ kỹ làm người phải có lương tâm, sau này khi làm học cung đại tế tửu, phải giúp A Lương ca ca bênh vực lẽ phải."
Quan trường có quy củ của quan trường, trên núi có quy củ trên núi. Đây gọi là mặt đất chuột có đường chuột chạy, bầu trời chim có đường chim bay.
Văn miếu cũng có con đường thăng tiến của văn miếu. Hiền nhân, quân tử, thánh nhân bồi tự, sơn trưởng, ty nghiệp, tế tửu, giáo chủ.
Mao Tiểu Đông không đáp, chỉ lặng lẽ theo sau Tả Hữu.
Tả Hữu cau mày: "Ngươi theo bọn ta làm gì? Ngươi là kiếm tu?"
Mặt già Mao Tiểu Đông đỏ lên, lập tức cáo từ rời đi.
Cách đó không xa, vị tiểu thiên sư kia cười đùa cợt nhả, nghiêng người bước tới, chắp tay chào A Lương: "A Lương, khi nào lại đến tệ xá làm khách? Ta có thể giúp ngươi chuyển rượu, sau đó chia đôi năm năm."
Trộm cắp khó lường.
A Lương khinh bỉ "xì" một tiếng: "Ngươi là ai? Đừng có lôi kéo làm quen. Ta không đến Long Hổ sơn, càng không quen thuộc Thiên Sư phủ các ngươi."
Tiểu thiên sư lập tức nhìn về phía Tả Hữu, vì dù sao A Lương đã ngầm đồng ý, chia năm năm thì không được, nhưng nếu chia hai tám, thì có thể.
Tên tiểu thiên sư này là Triệu Diêu Quang, hoàng tử quý nhân, hơn trăm tuổi. Năm đó A Lương lần đầu tiên du ngoạn Thiên Sư phủ vào đêm trăng thanh gió mát, tiểu thiên sư khi ấy còn kéo hai cái mũi nước, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cầm thanh kiếm gỗ đào nhỏ tự mình đẽo gọt, định hàng yêu trừ ma bắt quỷ. Kết quả lại gặp A Lương, tự xưng là đạo lữ của "Luyện Chân" - thiên hồ mười đuôi của Thiên Sư phủ. Vừa gặp đã hợp ý, hai bên thành bạn vong niên. Đứa nhỏ được A Lương cõng, lại giúp đỡ chỉ đường, một đường dạo chơi, một đường thu hoạch, hai ống tay áo tiểu đạo đồng chứa đầy ắp.
A Lương ba hoa không ngừng, nói mình từng là thư sinh nghèo, lận đận công danh, nản lòng thoái chí, sau đó gặp Luyện Chân cô nương, hai bên vừa gặp đã yêu.
Đứa nhỏ ban đầu có chút nghi kị, luôn cảm thấy hồ nương nương xinh đẹp nhà mình, hơn nửa không ưng cái gã lôi thôi không chút anh tuấn này.
A Lương liền kiên nhẫn giải thích, hắn trước kia, khi chưa tiều tụy, mặt như thoa phấn, mắt như sao sáng, lại đọc đủ thi thư, phong độ ngời ngời. Hồ mị trên đời, ai mà không thích người đọc sách tài hoa nhưng lỡ vận như vậy? Vì thế hắn cùng Luyện Chân cô nương lần đầu gặp gỡ trong núi, kim phong ngọc lộ tương phùng, khiến nàng si mê cuồng dại. Trai tài gái sắc, trời đất tác hợp.
Chỉ là Luyện Chân cô nương của hắn, vì thân phận, bị đại thiên sư của Thiên Sư phủ các ngươi cưỡng ép bắt đi. Hắn, A Lương, đã trải qua trăm đắng ngàn cay, vì chữ tình, đi khắp chân trời góc bể, vượt qua ngàn núi vạn sông, đêm nay mới khó khăn đến được đây, liều cả tính mạng, cũng muốn gặp Luyện Chân cô nương một lần.
Đứa nhỏ khi ấy nghe mà hai mắt sáng ngời, bênh vực A Lương, cho rằng lão tổ sư nhà mình không nói đạo lý, chia rẽ đôi uyên ương thần tiên quyến lữ, thật thiếu đạo đức.
Vừa dùng sức lau nước mũi vào vai gã hán tử, vừa nói A Lương đại ca cứ đợi, ta nhất định giúp ngươi đưa phong thư tình này cho hồ nương nương, giúp hai người gương vỡ lại lành.
A Lương khi ấy còn nói nhân sinh đại dục, nam nữ bình thường. Phong lưu và hạ lưu, yêu thích là thật sự khác biệt, chỉ kém một chữ, nhưng khác biệt một trời một vực.
Đứa nhỏ không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất có đạo lý, đúng là người đọc sách mới nói ra được. Thiên Sư phủ nhà mình tàng thư vô số, nhưng lật khắp cũng không thấy cách nói này.
Triệu Diêu Quang năm đó cuối cùng bị đánh một trận nhừ tử, không hề oan uổng. Đánh cho đứa nhỏ gào khóc om sòm, nhưng nhất quyết không nhận sai.
Thiên hồ Luyện Chân khi ấy cầm phong "thư tình" đại thiên sư trả lại, trước đó nhận tin từ Diêu Quang, nàng không dám tự tiện mở ra, lo sợ là kỳ nhân dị sĩ cảnh giới cao lẻn vào Long Hổ sơn, quấy phá Thiên Sư phủ, đương nhiên phải lập tức giao cho đại thiên sư xem qua. Kết quả khi nàng mở ra xem, dở khóc dở cười.
"Luyện Chân cô nương, hai ta đứa nhỏ này, tính tình chất phác, là kỳ tài tu đạo hiếm có. Mộ tổ Long Hổ sơn bốc khói xanh, nhất định phải trân trọng, nhớ lấy, nhớ lấy."
Mà đứa nhỏ thiếu tâm nhãn kia, bị đánh mà vẫn căm phẫn, vừa khóc vừa khuyên hồ nương nương nhất định phải gặp A Lương, đừng để hắn thêm đau lòng.
Đại thiên sư Triệu Thiên Lại không ngăn cản cha mẹ Triệu Diêu Quang đánh đứa nhỏ hỗn xược kia, nhưng kỳ thật đại thiên sư không hề tức giận.
Ngược lại, từ ngày đó, Triệu Thiên Lại tự mình truyền thụ đạo pháp cho đứa nhỏ, mấy lần chỉ điểm sai lầm, phá vỡ sương mù đại đạo cho Triệu Diêu Quang khi tu đạo gặp quan ải.
Kiếm tiên Tả Hữu, tại Long Hổ sơn Thiên Sư phủ là một cấm kỵ không lớn không nhỏ, đạo sĩ trong phủ không bàn luận nhiều, nhưng ai nấy đều hiểu rõ. Nguyên do, ngoại trừ một vị kiếm tiên phôi tử vốn tu đạo có tiền đồ, đại đạo chết non dưới kiếm của Tả Hữu, còn có thái độ của một vị nữ quan bối phận cực cao trong Thiên Sư phủ đối với Tả Hữu, cả Thiên Sư phủ trên dưới đều rõ.
Triệu Diêu Quang quả thật có lòng mời Tả tiên sinh tới Thiên Sư phủ làm khách.
Tả Hữu nhìn chằm chằm, lạnh nhạt hỏi: "Muốn hỏi kiếm?"
Tiểu thiên sư vốn đang ấp ủ một bụng ngôn từ lập tức ngậm miệng.
Với A Lương, kẻ không đứng đắn kia, có thể tùy tiện nói đùa, không kiêng kỵ gì, nhưng với vị Hạo Nhiên kiếm thuật đệ nhất nhân Tả Hữu, Tả tiên sinh, Tả đại kiếm tiên này... vẫn là nên cẩn trọng lời nói thì hơn.
Một vị tuấn tài trẻ tuổi xuất thân từ Huyền Ngư Phạm thị ở Trung Thổ, dùng tâm thanh nói với hảo hữu bên cạnh, giọng đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc lần này không thể gặp được Ẩn Quan."
Lâm Quân Bích đáp lại bằng tâm thanh: "Rồi sẽ có cơ hội."
Người trẻ tuổi cười nói: "Quân Bích, ở Kiếm Khí Trường Thành, ngươi uống rượu phá tam cảnh, sao trước kia chưa từng nghe ngươi nói qua?"
Lâm Quân Bích trong lòng thấy kỳ lạ, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, cười đáp: "Ở bên đó, kiếm tu phá cảnh, không đáng để coi là chuyện quan trọng."
Về quá trình du lịch ở Kiếm Khí Trường Thành, Lâm Quân Bích cực ít khi đề cập với người khác, cho dù là với vị hảo hữu đã coi như thổ lộ tâm tình này của Phạm thị, cũng chỉ kể một vài chuyện "tình nghĩa bắt buộc, không thể không nói", hơn nữa nhìn như hai bên nói chuyện phiếm, kỳ thực từng câu từng chữ đều vô cùng có chừng mực, đều là Lâm Quân Bích sớm đã suy nghĩ kỹ càng, nghiền ngẫm từng chữ một.
Kỳ thực Lâm Quân Bích vẫn luôn là Lâm Quân Bích kín đáo, suy nghĩ chu toàn.
Có lẽ chỉ ở tòa hành cung nghỉ mát kia, Lâm Quân Bích mới có thể thực sự bộc lộ vài phần tính tình thiếu niên.
Bởi vì thân là kiếm tu của Ẩn Quan nhất mạch, mới có thể không cần so đo lợi ích, sẵn sàng giao tình sinh tử.
Ban đầu là Lâm Quân Bích cố ý như thế, nhập gia tùy tục, mới có thể hòa nhập vào trong đó. Càng về sau thì như nước chảy thành sông, tự nhiên mà làm cho người ta quên đi sinh tử.
Người trẻ tuổi vội vàng bổ sung một câu: "Quân Bích, chuyện này là Thái gia gia vừa mới lén nói với ta, ngươi nghe xong là được."
Lâm Quân Bích gật đầu nói: "Cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, cùng cố gắng."
Lâm Quân Bích lại nói một nửa, không nhanh không chậm bồi thêm một câu: "Trở lại ta ở bên Ẩn Quan, giúp ngươi đòi một bình rượu Thanh Thần Sơn chính tông."
Làm người không thể quá câu nệ. Cùng bằng hữu ở chung, cần phải thoải mái có chừng mực. Bạn tốt có thể khuyên can thì nên làm, bạn xấu cũng phải làm.
Vị tuấn tài Phạm thị tên là "Thanh Nhuận" kia, ánh mắt sáng lên: "Vậy thì tốt quá! Đúng rồi, Quân Bích, nếu ta đoán không sai, Ẩn Quan đại nhân nhất định là một vị phong lưu nhã sĩ tài hoa hơn người, đúng không? Có cần ta làm một bữa tiệc rượu ở Uyên Ương Chử không, bằng không ta ngại tay không bái phỏng Ẩn Quan a. Bình thường, ta không dám lấy ra mất mặt, những phù chú mỹ nhân trong phòng ta, ngươi cũng thấy rồi đó, Ẩn Quan có thể nào chê bai?"
Phạm Thanh Nhuận nổi tiếng là kẻ phong lưu, thư phòng đặt tên là "Hình Bóng", thích thơ, họa, trúc, đá, tự xưng là "Nông dân trồng hoa", biệt hiệu là Hạnh Hoa Xuân Vũ Điền Từ Khách.
Không ít thơ từ uyển chuyển của hắn, lưu truyền rất rộng ở Trung Thổ Thần Châu, ví dụ như "Tiểu hoàn thúc tửu liên tranh" (Tỳ nữ nhỏ rót rượu tranh nhau). Lại có "Mỹ cơ cộng nguyệt tọa, danh tửu đối hoa chước" (Mỹ nhân cùng trăng ngồi, rượu ngon đối hoa nhấp).
Đam mê kim thạch, khắc ấn không dưới nghìn phương. Tự xưng là "Bình sinh sự nghiệp cầm kỳ thư họa tửu nguyên chất mỹ nhân".
Lâm Quân Bích mỉm cười nói: "Ẩn Quan đại nhân rất dễ nói chuyện, ngươi đừng khẩn trương. Còn về phù chú mỹ nhân gì gì đó, ta coi như chưa từng nghe nói, ngươi hiểu mà, đều là ý của ngươi."
Đừng thấy Phạm Thanh Nhuận giống như cả ngày không làm việc đàng hoàng, kỳ thực công lao sự nghiệp thiên tư cực cao, một nửa sản nghiệp của Huyền Ngư Phạm thị, kỳ thực đều là người trẻ tuổi này đứng sau màn quản lý, đâu ra đấy, hơn nữa kiếm tiền kiếm được rất nhiều, điều này rất lợi hại.
Bằng không thì Lâm Quân Bích cũng sẽ không kết giao bằng hữu với hắn. Phạm Thanh Nhuận ngầm hiểu, "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Lâm Quân Bích vỗ vai Phạm Thanh Nhuận, cười tươi rói, tràn đầy vẻ cổ vũ. Trong lòng y lặng lẽ niệm một câu, Phạm huynh tự cầu đa phúc.
Trước đó nghị sự xong xuôi, Lưu Tụ Bảo và Úc Phán Thủy đều nhận được một đạo mật tín từ chỗ Trịnh Cư Trung, đều là tự dưng xuất hiện trong tay áo của mỗi người. Trịnh Cư Trung nói đó là Tú Hổ bồi thường tổn thất, phải chờ nghị sự kết thúc mới lấy ra.
Úc Phán Thủy cảm thấy phỏng tay vô cùng, lo lắng vừa mở mật tín ra sẽ bị Trịnh Cư Trung phụ thể. Mẹ kiếp, vị ma đạo cự phách này, chuyện nham hiểm gì mà chẳng làm được.
Lưu Tụ Bảo cười hỏi: "Trịnh tiên sinh lẽ nào ở Man Hoang thiên hạ còn có an bài?"
Trịnh Cư Trung cười đáp: "Có."
Lưu Tụ Bảo quyết tâm truy đến cùng, "Trịnh tiên sinh khi nào qua bên kia?"
Trịnh Cư Trung đưa ra một đáp án khiến Úc Phán Thủy run rẩy: "Trong vòng trăm năm, qua ba lượt. Ngươi muốn hỏi lần nào?"
Lưu Tụ Bảo không dám hỏi thêm.
Úc Phán Thủy vốn thích đánh cờ không khỏi nhớ tới một cách nói.
Giả sử Trịnh Cư Trung, Thôi Sàm, Tề Tĩnh Xuân ba người đàm luận sự tình.
Đại khái là cảnh tượng thế này: Như vậy ư? Không ổn. Không bằng như vậy. Được. Có thể. Vậy quyết định vậy đi.
Ba người cứ thế nói chuyện phiếm mà xong một việc.
Nếu có người ngoài dự thính, hoặc là không hiểu, hoặc là giả vờ hiểu. Dù sao đều là không hiểu.
Triều Phác.
Gần đây, vị quốc sư Thiệu Nguyên vương triều vừa từ nhiệm, đi Kim Giáp châu.
Vị nho sinh thuộc nhất mạch Á thánh này, không có ở văn miếu đề danh, trước giờ không mưu cầu chức sơn trưởng thư viện, thậm chí đến nay mới chỉ có thân phận hiền nhân, còn chưa phải là Nho gia quân tử.
Nhưng mà âm thần của hắn, kỳ thực đã xuất khiếu du ngoạn hơn trăm năm, vượt châu kinh doanh một tòa tiên gia đỉnh núi.
Vi Huỳnh giờ phút này vẫn có vẻ lẻ loi.
Chẳng qua so với lúc mới đến nghị sự, "cửa có thể giăng lưới bắt chim" của hắn, vị Ngọc Khuê tông tông chủ này, ít nhất đã có người chủ động bắt chuyện vài câu.
Vi Huỳnh đối với mấy chuyện này kỳ thật đều không để ý.
Hắn hiện tại chỉ quan tâm một việc, Văn Miếu sẽ xử trí đám người Đồng Diệp Tông ở quê hương phía bắc kia như thế nào.
Nếu thuần túy đứng ở góc độ tông chủ Ngọc Khuê Tông, đương nhiên hắn hy vọng Đồng Diệp Tông cứ thế phong sơn nghìn năm, bởi lẽ tông môn từng là người đứng đầu tiên gia của một châu này, đã không còn nửa điểm cơ hội quật khởi.
Nhưng nếu đứng ở góc độ tu sĩ Đồng Diệp Châu, Vi Huỳnh kỳ thật từ đáy lòng cảm thấy đám người trẻ tuổi Đồng Diệp Tông kia, nên người người có được một phần tiền đồ tốt đẹp.
Ngọc Khuê Tông, không đủ lớn.
Nên phóng tầm mắt nhìn khắp một châu. Vì vậy Vi Huỳnh quyết định giúp đỡ Đồng Diệp Tông một chút.
Muốn một lần nữa đối với Đồng Diệp Châu hình thành xu thế bế quan tỏa cảng. Chỉ bằng vào Ngọc Khuê Tông, đã định trước không làm được. Đến nỗi sau khi đóng cửa, lại làm thế nào để mở cửa, làm thế nào để chung sống cùng tám châu Hạo Nhiên, thì Ngọc Khuê Tông sẽ định đoạt.
Việc này rất khó.
Nhưng nếu bước đầu tiên cũng không bước ra, sẽ mãi mãi khó khăn, tình thế Đồng Diệp Châu sẽ càng ngày càng hiểm trở.
Khu Sơn Độ bên kia, chỉ một cái Ngai Ngai Châu Lưu thị khách khanh kiếm tiên Từ Giải, đã là một loại uy hiếp cực lớn. Lại càng không nói đến sự thẩm thấu thế như chẻ tre của Bảo Bình Châu cùng Bắc Câu Lô Châu, khiến các vương triều dưới núi ở Đồng Diệp Châu hầu như đều biến thành "phiên thuộc".
Nếu như núi sông một châu có thể hiển hóa thành đạo tâm nào đó, đợi đến lúc núi sông Đồng Diệp Châu vỡ nát, trên núi dưới núi đều được xây dựng lại, kỳ thật đó càng là một loại sụp đổ triệt để.
Hơn phân nửa Đồng Diệp Châu, sẽ trở thành Đồng Diệp Châu của người ngoài.
Vi Huỳnh tuyệt đối không đồng ý để quê hương núi sông của Hứa gia, biến thành một khối "phúc địa" trong mắt tu sĩ châu khác, mặc cho người ta xâu xé.
Phía cửa chính Văn Miếu, có một vị nho sĩ áo xanh thần sắc ôn hòa, đứng dưới bậc thang, nghênh đón mọi người.
Là Hi Bình, kinh sinh chịu trách nhiệm đóng mở đại môn của Văn Miếu và Công Đức Lâm.
Kỳ thật hắn không phải là người tu đạo, mà là do Hạo Nhiên văn vận ngưng tụ, đại đạo hiển hóa mà sinh.
A Lương vẫy tay, một cái nhảy tới trước, cười ha hả nói: "Hi Bình huynh, đã lâu không gặp!"
Kỳ thật cũng không lâu lắm.
Vị thư sinh kia mỉm cười nói: "Muốn thường gặp, rất đơn giản."
Chỉ cần ngươi A Lương bị giam tại Công Đức Lâm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
————
Bờ sông.
Á Thánh lấy ra một nhánh quyển trục, mở ra, bờ sông trống rỗng xuất hiện một tòa Thác Nguyệt Sơn, gần như thực thể, tiệm cận chân tướng.
Bởi vì Á Thánh thông qua Tây Phương Phật Quốc, đã tự mình đi qua Thác Nguyệt Sơn một chuyến.
A Lương sau khi thông qua Thác Nguyệt sơn, sang Tây phương Phật quốc một chuyến, kiếm chém vô số oan hồn ác quỷ, đại đạo hao tổn rất nhiều, mới từ cảnh giới mười bốn mà ngã xuống.
Á thánh sau khi xuất hiện ở Thác Nguyệt sơn, đánh nát hơn phân nửa cấm chế hộ sơn, rồi mới đến Kiếm Khí trường thành. Chỉ có điều lúc ấy Trần Bình An đã rời khỏi đầu tường, bị Thôi Sàm ném xuống Lô Hoa đảo Tạo Hóa quật.
Vì vậy, vị Á thánh này lại gặp được Hạo Nhiên Tú Hổ lần cuối. Giống như Thôi Sàm đang chờ đợi Á thánh xuất hiện.
Hai bên ngồi trên đầu tường luận đạo, ôn lại chuyện năm xưa, trận tranh chấp ba bốn.
Lễ thánh cùng Bạch Trạch lưu lại bên bờ sông, đều không đặt chân lên Thác Nguyệt sơn. Bạch y nữ tử đã không còn hứng thú với Thác Nguyệt sơn, chỉ ở lại bờ sông cùng Lễ thánh, Bạch Trạch trò chuyện.
Cách biệt vạn năm.
Có lẽ đây chính là "ôn chuyện" đúng nghĩa nhất trên đời.
Nàng cười nói: "Bạch Trạch, chi bằng ngươi cùng tiểu phu tử ở đây đánh một trận, ngươi thắng, văn miếu không động đến Man Hoang, thua, ngươi cứ tiếp tục đóng cửa tự vấn."
Bạch Trạch lắc đầu.
Chuyện di chỉ Cổ Thiên Đình, là chuyện chung của mấy tòa thiên hạ, vì vậy Bạch Trạch mới nguyện ý hiện thân ở đây.
Nhưng chỉ cần văn miếu quy mô thảo phạt Man Hoang, lần này hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nếu quả thật có thể đơn giản như vậy, đánh một trận có thể quyết định sự sở hữu của hai tòa thiên hạ, không tai họa trên núi dưới núi, Bạch Trạch thật sự không ngại ra tay.
Phía Thác Nguyệt sơn, chư vị tu sĩ mười bốn cảnh, bắt đầu lên núi.
Dư Đấu trực tiếp một bước đến đỉnh núi.
Lục Trầm cùng vị chém rồng kia tán gẫu, chỉ là người sau không có sắc mặt tốt.
Ngô Sương Hàng giơ một tay, lòng bàn tay hiện ra một tòa bỏ túi đỉnh núi bốn màu vàng bạc đen trắng, giống như đang dần dần "binh giải" Thác Nguyệt sơn.
Lão tú tài mang theo Trần Bình An đi sau cùng.
Trần Bình An dùng tiếng lòng dò hỏi: "Tiên sinh, có thể giúp ta hỏi Lễ thánh, vì sao lại đặt tên là Ngũ Thải thiên hạ, trong này có huyền cơ gì không? Có phải tương tự như quê nhà Ly Châu động thiên, nơi Ngũ Thải thiên hạ này cất giấu năm cọc chứng đạo cơ duyên? Hay là năm kiện chí bảo?"
Con đường tu hành của Trần Bình An tương đối phức tạp, hỗn tạp, nhưng suy diễn một đạo, cũng rất cao minh, có thể sánh ngang với Khương Thượng Chân.
Lão tú tài thở dài, "Năm đó ta cùng Bạch Dã củng cố thiên địa, có thấy chút manh mối, nhưng chưa chắc là mạch lạc đại đạo chân chính. Có vài cơ duyên, tương đối dễ hiểu, ví dụ như nơi Bạch Dã dựng lều ở tòa thiên hạ kia, chính là một trong số đó. Còn về phía Lễ thánh, rất khó hỏi ra được gì. Mệnh danh là Ngũ Thải thiên hạ, vốn là ý của một mình Lễ thánh, khẳng định biết rõ nội tình, đáng tiếc Lễ thánh cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá ngang bướng, việc hắn đã nhận định, mười lão quan chủ Quan Đạo quan cũng không kéo lại được."
Lão tú tài đột nhiên nói: "Ngươi đi hỏi Lễ thánh, có lẽ có hy vọng, đáng tin cậy hơn so với tiên sinh đi hỏi."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Lễ thánh dường như đã sớm đoán trước được việc này, đã sớm nhắc nhở ta, ám chỉ ta không nên nghĩ nhiều."
Lão tú tài nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, Lễ thánh chỉ dọa ngươi thôi, ngươi là vãn bối, công lao vất vả càng lớn, không cho vài câu thì quá đáng, Lễ thánh tu dưỡng tốt, sẽ không tức giận. Hơn nữa, thần tiên tỷ tỷ trước kia lại lập nhiều đại công, lão mù lòa đều thấy, lòng người có cân đòn cả."
Trần Bình An gật đầu lia lịa: "Tiên sinh nói chí phải. Lời của Lễ thánh, không thể nói trước lại là một lời nhắc nhở, có phải không?"
Lão tú tài vỗ tay đánh đét: "Chúng ta đàm đạo như vậy, chẳng phải đã gỡ rối được đạo lý phức tạp rồi sao?"
Trần Bình An như được uống thuốc an thần, bất kể thành bại ra sao, đợi khi xuống núi, thế nào cũng phải đến chỗ Lễ thánh hỏi han một phen. Nếu Ngũ Thải thiên hạ quả nhiên ẩn chứa năm mối cơ duyên đại đạo, đợi các thế lực tranh giành, mình giúp Phi Thăng thành sớm tìm ra một trong số đó, truy nguyên nguồn gốc, chiếm trước một bước bỏ túi cho yên, cũng không quá đáng chứ? Hơn nữa, tòa thiên hạ thứ năm là do Nho gia văn miếu tìm ra, sáng lập, Phi Thăng thành lại là người một nhà với Hạo Nhiên thiên hạ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đừng nói một môn, hai môn cũng chẳng ngại ít, ba môn càng không chê nhiều.
Lão tú tài bắt đầu tỉ mỉ dặn dò quan môn đệ tử về tính khí của Lễ thánh, chỗ nào là cạm bẫy chớ nên dẫm vào, ắt sẽ phản tác dụng, lời nào nên nói nhiều, coi như Lễ thánh có sa sầm mặt mày, ngàn vạn lần đừng chột dạ, Lễ thánh tuy nhiều quy củ, nhưng không hề cứng nhắc.
Trần Bình An vểnh tai lắng nghe, ghi nhớ từng điều vào lòng, dò hỏi: "Tiên sinh, nội dung chúng ta trò chuyện, Lễ thánh không nghe được chứ?"
Lão tú tài vỗ ngực đảm bảo: "Cứ yên tâm trăm phần trăm, không phải lão hòa thượng Thần Thanh kia, Lễ thánh là người trọng quy củ lễ nghi nhất."
Lão hòa thượng đi phía trước, lại xướng lên một tiếng Phật hiệu.
Bên kia bờ sông.
Lễ thánh đưa ngón tay day day mi tâm.
Hai tên trộm gà.
Bạch Trạch cười nói: "Tiền bối chọn người, nhãn lực thật cao minh."
Ý nói người trẻ tuổi kia, trong khoảnh khắc nhìn thấy kiếm chủ, kiếm thị, tâm cảnh liên tiếp dao động vi diệu.
Có kẻ tâm, giỏi lừa mình dối người, ví như sẽ vô thức mong chờ kiếm chủ kiếm thị, là một. Có kẻ tâm, sẽ thất vọng không thôi, lòng tham không đáy, từ đệ nhất thiên hạ, biến thành thiên hạ thứ hai, đều muốn lo lắng.
Mà thần linh quan sát lòng người, là bản mệnh thần thông. Hạt cải nhỏ, to như núi Tu Di.
Vị kiếm chủ kia, hơn phân nửa là không ngại người được chọn, thiện hay ác. Nhưng người cầm kiếm lặng lẽ vạn năm, bất kể xuất phát từ ước nguyện ban đầu nào, cuối cùng vì mình chọn ra một "người cầm kiếm", ắt sẽ rất coi trọng tâm tính thuần túy của người đó. Sông dài thời gian sẽ trôi đi tứ tán, nhật nguyệt tinh thần, thậm chí đại đạo đều lưu chuyển bất định, chệch khỏi quỹ đạo. Nếu Trần Bình An trước kia nhận định, là một vị kiếm linh, rồi lại bởi vì kiếm chủ đột ngột xuất hiện, mà có bất kỳ tâm tính tản mạn nào, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nàng cần, là một người có thể bảo vệ bản tâm người cầm kiếm.
Năm đó thiếu niên có thể lấy Ninh Diêu trong lòng "đánh giết" kiếm linh, hôm nay kiếm tu trẻ tuổi, có thể lấy kiếm linh "đánh giết" kiếm chủ.
Nàng cần mạch lạc vạn năm không di chuyển này, một mực lên cao, dần dần trèo lên đỉnh, cuối cùng lên trời.
Nàng nói: "Là người khác giúp chọn lựa, ta lúc ấy chỉ là nhàm chán thôi."
Bốn thanh tiên kiếm của Ngô Sương Hàng, đều là kiếm mô phỏng.
Trên thực tế, bốn thanh tiên kiếm sớm nhất, cũng đều là kiếm mô phỏng.
Vạn năm trước, nàng đã tách ra một phần thần tính, luyện thành một thanh trường kiếm, trở thành kiếm linh đầu tiên trong trời đất. Thay nàng xuất kiếm.
Bởi vì đã đạt tới cực hạn kiếm thuật, đã định trước không tiến thêm tấc nào nữa, tương đương trên chiến trường lần lượt xuất kiếm, trở nên vô nghĩa.
___________Truyện được dịch tại Vozer____________
Bốn thanh tiên kiếm Đạo Tạng, Thái Bạch, Vạn Pháp và Thiên Chân đời sau, chưa từng bị tu sĩ luyện hóa hoàn toàn. Nói cách khác, tu sĩ là tu sĩ, kiếm linh là kiếm linh.
Kiếm linh của Thiên Chân có hình dáng một tiểu nữ hài, còn kiếm linh của Vạn Pháp đạo hóa thành một tiểu đạo đồng. Kỳ thực, chúng đều là một phần tâm tính của chủ nhân tiên kiếm hiển hóa, đồng thời, kiếm linh vẫn giữ lại phần lớn linh trí bản thân từ khi mới sinh ra.
Sự đáng sợ của thần tính ở thần linh, chính là ở chỗ thần tính có thể hoàn toàn bao trùm lên những thần tính khác, quá trình này diễn ra không một chút gợn sóng.
Mà những gợn sóng này, lại có thể trở thành tâm ma của người tu đạo đời sau. Thậm chí, cả những chấp niệm của phàm phu tục tử cũng đều rơi vào cõi Phật quốc phương Tây.
Có người từng nói, độ dài ký ức mà một người lưu giữ, chính là tuổi thọ thực sự của người đó.
Sở dĩ Bạch Đế Trịnh Cư Trung khiến người ta phải kiêng dè trùng điệp, một trong số đó chính là vị ma đạo cự phách này am hiểu nhất việc sửa chữa ký ức của luyện khí sĩ, hơn nữa còn làm được hoàn hảo đến mức khó mà phân biệt thật giả.
Nàng cười nói: "Có lẽ các ngươi cho rằng trước kia ta thăm dò Trần Bình An, kỳ thực không phải, chỉ là cảm thấy thú vị, muốn trêu chọc hắn một chút mà thôi."
Bởi vì nàng tin tưởng hắn.
Nàng nói: "Trần Bình An trước kia, kỳ thực không nhẫn nhịn như vậy, rất thú vị."
Một người trầm mặc ít nói, kỳ thực không nhất định là không thú vị.
Ví dụ như năm đó, có một thiếu niên lưng đeo sọt giày cỏ, lén lén lút lút, rón rén bước qua cầu đá, cũng rất thú vị.
Thứ khiến thiếu niên không còn thú vị như vậy, hình như chính là cái thế đạo này.
Nàng một tay chống chuôi kiếm, nhìn về phía Nhị chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh đang ở trên đỉnh Thác Nguyệt sơn kia.
Chân vô địch?
Tự phong sao?
Tiểu tử Trần Thanh Đô kia cũng không có da mặt dày như vậy.
Lễ thánh mỉm cười nói: "Đúng là rất cần ăn đòn."
Cần ăn đòn thì đúng là cần ăn đòn.
Chỉ là không thể không thừa nhận, Dư Đấu này, đạo pháp và kiếm thuật đều rất cao siêu.
Nếu mỗi người dốc toàn lực, ở Thanh Minh thiên hạ, Lễ thánh sẽ thua. Ở Hạo Nhiên thiên hạ, Dư Đấu sẽ bại.
Còn ở thiên ngoại thiên, nơi không tồn tại thiên thời địa lợi, thắng bại ra sao, đáng tiếc dường như không có cơ hội phân cao thấp rồi.
Chẳng qua Lễ thánh cảm thấy phần thắng của mình vẫn lớn hơn một chút. Ổn trọng một chút thì, bảy thành thắng là được.
Chuyện đánh nhau, dù sao Dư Đấu tuổi còn nhỏ, là vãn bối, thua bởi mình, cũng không có gì đáng mất mặt.
Lễ Thánh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, rồi cúi đầu nhìn xuống dòng sông thời gian nơi kim quang đang dần tan biến.
Bạch Trạch chợt chấn động tâm thần, hướng ánh nhìn về phía vị tiểu phu tử kia.
Bởi vì mơ hồ, Bạch Trạch lại ở ngay bên bờ sông, khoảng cách với Lễ Thánh gần nhất, nên đã nhận ra được chút dấu vết.
Lễ Thánh gật đầu, dùng tâm ngữ nói: "Đối với tất cả tu sĩ thập tứ cảnh mà nói, đây đều là một hồi khảo thí. Còn về phần Trần Bình An, có thể tạm thời không cần để ý tới. Hoặc có thể nói, hắn kỳ thật đã thông qua hồi khảo thí này rồi."
Chủ khảo, chính là ba vị tổ sư của tam giáo, những người vẫn luôn không hề lộ diện.
Lễ Thánh lần này, chẳng qua chỉ là người phát đề mà thôi.
Lễ Thánh lại nói: "Tiền bối thật sự muốn xuất kiếm với Thác Nguyệt Sơn sao? Kỳ thật có thể không cần thiết phải như thế."
Nàng quay đầu nhìn về phía Trần Bình An đang đi lên núi, khẽ nheo mắt cười, chậm rãi nói: "Ta nghe theo chủ nhân, hôm nay hắn mới là người chấp kiếm."
Đề xuất Voz: Ấu thơ trong tôi là ... Truyện/Chuyện Ma
Kevin1984
Trả lời7 giờ trước
Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?
NhatMinhz
5 giờ trước
Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý
Minh Ngan
Trả lời12 giờ trước
chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 giờ trước
ok
luan
Trả lời6 ngày trước
ra thêm phiên ngoại đi ad
binh178
Trả lời1 tuần trước
Phiên ngoại 17: sửa lại 1 số tên nước nha ad
sonn52599
Trả lời1 tuần trước
Sao nghe được 1 đoạn nó k nghe được nửa v
binh178
Trả lời1 tuần trước
vừa dnt xin vip
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tuần trước
Tiện tay dịch lại chương 595 mọi đọc coi mượt hơn không.
Khánh Trương
1 tuần trước
Bộ này end chưa ad
Hoang Quang
1 tuần trước
Chương 739 phần gần cuối ad có ghi chưa chỉnh sửa, nên từ ngữ đọc không hiểu được, ad chỉnh lại nhá.
Luan Sadboy
Trả lời1 tuần trước
Máy đạo hữu cho mình hỏi chút, Tác giả hình như đang dịch lại từ đầu phải ko, tại đọc từ chap 450 trở đi tác giả về để nguyên chữ hán việt nên có 1 số từ rất mới nên ko hiểu nhân vật đang nói gì.
Hoang Quang
1 tuần trước
Bạn đọc đến hết chương 460 là cách dịch lại như cũ, nhưng từ chương 501 trở đi sẽ dịch theo kiểu của chương 450
binh178
Trả lời2 tuần trước
trên pc nghe đọc đc mà trên đt ko nghe đc. ảo thật
binh178
Trả lời2 tuần trước
vip r vẫn ăn qc. haizz