Logo
Trang chủ

Chương 136

Đọc to

Đó là những gì tôi nhận được, và toàn bộ sự chú ý của tôi đổ dồn về tin nhắn thứ hai. Ngay lập tức tôi trả lời lại:

"Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Không lâu sau đó, đã có tin nhắn gửi về.

"Tớ chán ngán cái cuộc sống này lắm rồi."

Những tin nhắn có vẻ buồn buồn của cô bạn này thì tôi đã xem qua không ít, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tin nhắn nào như kiểu này cả. Biết là có chuyện gì đó không hay, nên tôi soạn gửi lại ngay lập tức.

"Thật ra là có chuyện gì vậy?"

"Mọi chuyện, mọi người, mọi thứ, tất cả đều quay lưng lại với tớ."

"Cậu đang ở đâu?"

"Cậu hỏi làm gì?"

"Nói nhanh đi."

"Tớ đang ở hồ Gươm."

"Chờ ở đấy."

Tôi vội đứng dậy bấm đèn rồi đi ra phía cửa xuống.

Đặt chân xuống đất, tôi liền đi ngay sang bên kia đường. Dưới cái nắng đầu giờ chiều cuối thu khá nóng, nhưng tôi dám chắc là đầu mình còn nóng hơn cả nhiệt độ ngoài trời nữa kìa.

Nhìn xuống điện thoại, không thấy có tin nhắn mới nào, tôi vội vàng làm một việc mà trước đây chưa từng làm lần nào cả, gọi điện cho cậu ấy. Lần đầu tiên.

Cả một loạt tiếng tút dài trôi qua mà cậu ấy không bắt máy.

Đang định gọi một cuộc nữa thì có tin nhắn đến:

"Tớ vừa có chút chuyện, cậu gọi có chuyện gì vậy?"

"Gọi để nói chuyện cho cậu đừng nghĩ quẩn chứ sao."

"Nghĩ quẩn? Là sao?"

"Một người con gái cảm thấy bị cả thế giới quay lưng đang ngồi cạnh một cái hồ. Cậu nghĩ thử xem tớ sẽ suy nghĩ gì."

"Cậu nhầm rồi. Mọi chuyện không phải vậy đâu. Chỉ là tớ muốn tâm sự chút thôi."

"Chắc chứ. Chẳng có vẻ gì giống vậy cả."

"Thật mà. Tớ chỉ muốn nói chuyện thôi."

"Cậu có biết là với những gì cậu nói cho tớ lúc nãy nó khó để hiểu như vậy lắm không?"

"Xin lỗi mà. Tuy không đến mức như cậu nghĩ, nhưng tớ đang có chuyện buồn thật."

"Vậy nói tớ nghe đi, có thể tớ sẽ giúp được gì đấy."

Gửi xong tin nhắn, tôi lại lượn lờ qua mấy dòng xe, quay lại bên đường vừa xuống. Mấy người ngồi trong quán nước cạnh đó nhìn về tôi bằng ánh mắt khó hiểu như kiểu người ngoài hành tinh mới đổ bộ.

"Cậu đang làm gì thế?"

Tôi cười khổ nhìn mấy người trong quán rồi soạn tin trả lời:

"Tớ chẳng làm gì ngoài lo lắng cho một ai đó rồi bỏ luôn chuyến xe về quê để định bắt xe ngược lại cả."

"Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm. Thật sự là tớ không hề muốn làm vậy đâu."

"Nói vậy thôi, tớ đi xe buýt nên cũng không phải đợi lâu đâu."

"Tớ xin lỗi."

"Thay vì xin lỗi thì cậu nên cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra đi."

Và rồi cậu ấy kể...

 

Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà