Qua hai ngày sau đó là kết thúc tuần cuối cùng của học kỳ đầu tiên. Chúng tôi được nghỉ khoảng chục ngày trước khi bước vào chuỗi ngày thi kết thúc môn học.
Tranh thủ chục ngày đó, tôi bắt xe xuống Hà Nam tụ tập cùng đám bạn. Khỏi phải nói chúng nó đón tiếp thế nào, đến năm ngày thì ba ngày say bí tỉ. May mấy hôm cuối đòi đi ăn bánh cuốn chả nên tôi mới thoát thân được.
Quay lại Hà Nội thi xong là tôi về quê ăn Tết. Lần đầu tiên được trải nghiệm kỳ nghỉ Tết dài đến thế.
Trong Tết thì cũng họp lớp mười hai đi thăm thầy cô một buổi. Nhớ lại hôm chia tay, đứa nào đứa nấy, bất kể trai gái ôm nhau khóc ông ổng ra. Đến thằng Huy còn nước mắt nước mũi tùm lum ôm ghì lấy tôi, nấc lên nấc xuống từng câu: "Cậu ơi thi tốt nhé!". Nghe mà sởn cả gai ốc. (Mặc dù sau hôm bế giảng vẫn còn một tháng ôn nữa ở trường, vẫn gặp nhau đều đều).
Khóc lóc là thế, tình cảm là thế. Ấy vậy mà mới có vài tháng trôi qua, mà cái hôm rảnh để đi chơi nhất của năm là mấy ngày Tết, đếm đi đếm lại vẫn chưa được phân nửa sĩ số, nghĩ mà buồn thối ruột, đắng cả lòng.
Mười lăm âm, tôi lại rời nhà bắt xe xuống trường chuẩn bị cho học kỳ mới. Chương trình học vẫn còn một hai môn không chuyên ngành. Bởi vậy mà ngoài học cùng lớp mình, tôi với một nhóm lại bị tách ra học cùng lớp khác, lớp của Phương Linh. Vậy mà cứ tưởng kỳ trước xong là thoát rồi chứ.
Hai đứa tôi vẫn vậy, trên lớp vẫn làm bộ chẳng coi nhau ra gì. Nhưng nếu để ý thì có thể thấy rằng đã có một chút gì đó đổi khác, có thể coi là đỡ ghét nhau hơn. Mặc dù sau lần trước tôi và cô ta chẳng bao giờ nhắn với nhau một tin nào nữa.
Cuộc sống của tôi những ngày đó cứ trôi vào một quỹ đạo bình thường. Ngày đi học, tối về phòng, đôi lúc là chơi cùng thằng Nam, ngoài ra lũ nào rảnh rang vẫn tranh thủ cưỡi xe buýt mà lượn quanh Hà Nội.
Ngày lại ngày cứ như thế, cho đến khi những cơn mưa dông cuối tháng tư ập đến, mang theo không khí u ám như cái dáng vẻ nó đang khoác lên mình vậy.
Bệnh của anh Dương biến chuyển nặng hơn. Tôi đến thăm khi anh ấy đã phải nằm liệt giường cùng với bao thiết bị và dây dợ quanh mình. Hình ảnh một chàng trai tuấn tú vẫn còn đó. Nhưng ánh lên trong đôi mắt đượm buồn ấy là một nỗi niềm trĩu nặng. Tuy anh vẫn nói cười bình thường, nhưng tôi nhìn vậy mà cảm giác như trong lòng như thắt lại từng hồi.
Tôi ngồi lại chơi rất lâu, nói đủ thứ chuyện, toàn chuyện vui. Tuy vậy thật là khó để mọi người tươi tỉnh hơn. Nhất là Phương Linh, cô ta thậm chí còn chẳng thèm phản ứng gì, chỉ mang ánh mắt thất thần lơ đãng nhìn quanh mà mặt cứ đờ đẫn ra.
Mấy hôm sau, tôi còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình. Nheo mắt nhìn thì đó là một số lạ:
- Alo... Ai vậy ạ... - cái tiếng "ạ" bị tôi kéo dài như một tiếng ngáy dài.
- Nghĩa à?
- Ơ... anh Dương ạ?
- Ừ, anh đây. Chú mày rảnh không? Qua anh phát.
- Vâng... em rảnh. Qua luôn à anh? - tôi ngồi phắt dậy.
- Nếu qua được nhanh là tốt nhất.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Nghe xong là tôi tức tốc dậy vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống bến xe buýt dưới đường. Không có xe nào đi qua nhà anh Dương nên tôi phải bắt một xe về gần đó rồi nhảy xuống đi bộ một đoạn mới tới nơi.
"Cốc... cốc..."
- Vào đi, cửa không khóa.
Tôi xoay nắm cửa rồi đi vào trong. Anh Dương đang nằm nói chuyện ở giường, cạnh bên là Phương Linh đang cặm cụi gọt hoa quả.
- Nghĩa đấy à? Chú qua nhanh vậy?
- Vâng. - tôi ngồi xuống ghế - Thấy anh gọi thì em đoán có việc gì quan trọng lắm nên đến luôn.
- Thế là chưa ăn sáng nhỉ? - anh cười - Sún! Đi nấu ít đồ ăn đi.
Đang bổ lê, thấy mình bị gọi, cô ta quay sang nhìn tôi cau có:
- Hà cớ gì người ta chưa ăn sáng lại kêu em đi nấu.
- Thôi đi đi. Tiện thể nấu cho anh ít cháo?
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà