Được một nửa tiết, hai thằng Huy với Trường còn đang nhìn đồng hồ mong ngóng để được về thì tôi nghe thấy tiếng tỉ tê bên bàn cái Hoa và cái Thủy.
- Chết rồi...
- Tìm kĩ chưa?
- Hic... rồi...
Không chỉ mình tôi mà giờ là cả lớp đều nghe thấy, đến mức mà thầy Hưng phải bỏ cả giảng để trấn chỉnh:
- Nào... Có chuyện gì đấy?
Cái Thủy đứng lên, mặt kìm nén như sắp khóc đến nơi.
- Thưa thầy... em bị mất điện thoại rồi ạ.
- Gì? - mặt ông thầy cau lại - Mất lâu chưa?
- Nãy học thể dục em để trong lớp... Giờ... chẳng thấy đâu nữa...
- Thế mượn máy ai gọi đi xem nào.
Tôi nghe thấy vậy liền mở cặp mình ra để đưa cho Thủy mượn. Không để ý là nó đã được ai đó đưa cho một cái rồi.
Đột nhiên, tôi sững người lại. Phải nói là cực kì sốc khi nhìn thấy trong ngăn cặp ấy, ngoài máy của tôi ra thì còn một cái điện thoại đã nằm gọn trong ấy từ bao giờ.
Còn chưa kịp làm gì thì nó đã rung ầm lên kèm theo tiếng chuông vì nhận được cuộc gọi đến. Và người gọi đến chỉ cách tôi hơn một mét đang đứng hình cùng cả lớp trân trân nhìn tôi. Chỉ một giây thôi mà tôi thấy nó như dài bất tận.
Tuyệt vọng...
Và sợ hãi...
- Anh Nghĩa, đứng dậy.
Tôi bỏ cặp lúng túng làm theo.
- D... dạ...?
Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì nghiêm nghị làm tôi không khỏi bối rối.
- Anh giải thích như nào cho tôi về chuyện này?
- Thưa... không phải em ạ...
Liền theo đó là cả lớp rì rầm bàn tán.
- Thế rồi còn vẫn chối được...
- Chắc gì đã phải nó...
- Ừ, thời nào mà lấy rồi cất vào cặp...
- Hay là đùa nhau...?
- Nhìn con Thủy sướt mướt thế kia thì đùa gì?
- Lúc nó giở cặp ra chắc định tắt chuông mà không kịp...
- Đúng lắm...
- Trông người thế mà...
- Không phải!!! - Ngọc Mai bật dậy - Thưa thầy không phải bạn ấy đâu ạ.
Thầy Hưng hơi nhăn mặt nhìn nàng, trầm giọng:
- Thầy chưa hỏi em. Ngồi xuống đi.
- Nhưng mà thư-
- Thầy tự có cách giải quyết.
Ngập ngừng một lúc nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống.
- Khiếp... bênh vực nhau ghê vẩy...
- Xời. Ngày nào mà chẳng đưa nhau đi học...
- Có khi chẳng bồ kết nhau nữa là...
Gì đây? Tai tôi đang nghe gì đây? Quả là hoạn nạn mới biết chân tình. Bạn bè cùng lớp cả với nhau mà trong lúc tôi gặp rắc rối thế này đã không bảo vệ nhau câu nào thì thôi, là còn nỡ lòng buông ra những lời cay nghiệt, độc địa.
Thầy Hưng đi xuống chỗ tôi, với tay lấy cái điện thoại của Thủy rồi nói:
- Chiều nay, trước giờ học toán lúc ca sau. Tôi muốn được nói chuyện với phụ huynh hai em. Được chứ?
- Vâng ạ.
Hai thằng Trường và Huy bỗng đứng dậy.
- Em thưa thầy, bạn Nghĩa trong giờ thể dục có đi ra sân có đi cùng bọn em nên xin thầy cho bọn em được làm chứng ạ.
Thêm cả thằng Hải với Duy cũng đứng lên thưa.
- Cả em nữa ạ. Em đi ngay sau ba bạn ấy.
Tôi nhìn một lượt cả bốn thằng với ánh mắt tràn vẻ cảm kích.
"Tùng Tùng... Tùng..."
Tiếng trống trường ra về vang lên như thể giải thoát cho tôi khỏi cái thòng lọng vô hình mà mọi người xung quanh đang mỗi lúc một thắt chặt hơn lên người tôi nãy giờ.
- Các em ra về. Chiều hai bạn nhớ đưa bố mẹ lên gặp thầy. Mấy bạn làm chứng kia cũng đi theo luôn. Nhớ là phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với những gì mình nói đấy. Rõ chưa?
- Rõ ạ.
- Được rồi, giải tán đi.
Cả phòng lục đục cất sách vở ra về. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó một câu nói nửa chừng:
- Cái loại ăn trộm...
Tôi cúi gằm mặt, nghe mặt mình nóng ran.
- Yên tâm đi. Mày có làm đâu mà phải sợ. - thằng Hải tiến đến vỗ vai tôi trấn an - Tao về trước.
Tôi như không nghe thấy, mắt long lên, hai bàn tay nắm chặt.
- Cầm hộ tớ cái cặp.
Tôi nói với Ngọc Mai trước khi lao ra ngoài, hướng thẳng đến một cái lán xe phía sau lớp học. Mục tiêu của tôi đang lững thững dắt xe ra, không để ý là từ xa một thằng thanh niên đang hồng hộc chạy đến với vẻ mặt như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nó đến nơi.
- Là mày phải không thằng chó?
Thằng Luân chưa kịp phản ứng gì đã bị tôi nhảy lên cho một cước vào vai ngã chúi đầu xuống đất.
Chân vừa đáp là tôi lại lao đến bồi ngay một đấm vào mồm. Nó lãnh trọn vẹn cú đó, khóe miệng tứa ra một ít máu tươi, nhưng vẫn không làm nụ cười nó bớt đểu cáng đi chút nào.
- Chúc mừng mày với hai tội danh nhé.
Liền đó là tay bảo vệ hôm trước từ đâu chạy đến gỡ tôi ra khỏi người nó.
- Không được đánh nhau, gây rối trong trường.
Tôi gạt tay lão ta ra khỏi người, hậm hực bỏ đi, được một đoạn cay cú nhìn lại. Nhìn nó nhoẻn miệng cười kèm theo cái vẫy tay mà tôi hận mình không thể lao vào cho nó thêm trận nữa.
Hai cú vừa rồi phải nói là tôi đánh cực kì đau vì nỗi tức giận trong người bộc phát ra. Nhưng so với nỗi uất hận trong lòng thì thực sự... nó chẳng thấm vào đâu cả.
Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà