Thôi Văn Cảnh đã rời đi. Triệu Trường Hà một mình ngồi ngây ngốc trong đình uống rượu, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác.
Chuyện này sao lại thành ra thế này... Chẳng phải mình đến đây để từ chối hay sao? Có nhầm lẫn ở đâu không nhỉ...
Rõ ràng đề nghị này là cho Thôi gia một lối thoát, trước mắt có thể bố cáo thiên hạ, ba năm sau đôi bên coi như không có chuyện gì là được rồi. Thôi Văn Cảnh ngươi chẳng lẽ không nên thuận nước đẩy thuyền để kết thúc mọi chuyện hay sao? Vậy mà sao loanh quanh một hồi lại thành ra thế này... Cứ như thể mọi lời đều do chính mình nói ra, để rồi tự chui đầu vào rọ...
Thật lòng mà nói, Triệu Trường Hà quả thực không dám tin người mình vừa đối thoại lại là Thiên Bảng đệ cửu, một thế gia chi chủ. Thật sự không cảm nhận được một chút áp lực nào, ngoài vài câu sắc bén, ngạo mạn lúc đầu, về sau ông ta hoàn toàn giống một lão phụ thân đang tan nát cõi lòng vì nữ nhi của mình, vừa biết điều lại vừa hòa ái dễ gần.
Vốn đã quen với thái độ của các thế gia hào môn đối với đám tiểu tử nghèo bắt cóc con gái nhà họ trong các tiểu thuyết hiện đại, Triệu Trường Hà bỗng cảm thấy những gì mình vừa trải qua thật không chân thực.
Nhưng ngẫm lại mà xem, kết quả thế nào chứ? Mọi thứ đối phương muốn đều đã đạt được. Lời tuy là do mình nói ra, nhưng thực chất vẫn bị đối phương dắt mũi từ đầu đến cuối. Vài ba câu đã khiến mình không còn đường lui, chỉ đành vắt óc suy nghĩ tìm ra một phương án mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận.
Thật ra, đề nghị kết nghĩa huynh muội vốn dĩ cũng là một cách, cũng là mối quan hệ mà Triệu Trường Hà mong muốn nhất. Kết quả lại bị lão già này tráo đổi khái niệm. Vốn dĩ mục đích là giải quyết vấn đề danh dự cho Ương Ương, nếu ông ta thật sự chịu nhận mình làm nghĩa tử, thì việc nghĩa huynh hộ tống nghĩa muội về nhà là chuyện đương nhiên, vô cùng bình thường. Vấn đề danh dự chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?
Sao khái niệm này lại bị lái thành huynh muội kết nghĩa cũng có thể thành phu thê? Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vậy mà lúc đó mình lại bị lão lừa vào tròng...
Cuối cùng thành ra thế này, ba năm sau, nếu mình chẳng là gì cả, thì đối với họ, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Còn nếu ba năm sau, tiểu tử này thật sự có thể leo lên Nhân Bảng, đó chính là kỳ tài ngút trời, lúc ấy hai người thành hôn, bọn họ chẳng phải sẽ cười không khép được miệng hay sao?
Tính đi tính lại, kiểu gì Thôi gia cũng không thiệt.
Đúng là bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Ấy vậy mà lúc đó lại thấy đối phương cũng tốt chán...
Triệu Trường Hà cuối cùng cũng tỉnh ngộ, dở khóc dở cười.
Đây chính là Thanh Hà Thôi gia sao? Một thế gia sừng sững bao nhiêu năm, tự khắc có đường lối riêng. Không thể xem Thôi Văn Cảnh như một nhân vật giang hồ tầm thường được. Trong lòng Thôi Văn Cảnh, đây là đại sự cả đời của nữ nhi, cũng là chuyện trọng đại của Thôi gia, hơn nữa còn là một vấn đề chính trị. Thân phận của mình còn đáng ngờ, lão Thôi nào dám nhận mình làm nghĩa tử!
Người ta xem đây là chuyện lớn nên xử lý vô cùng cẩn trọng, mình chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, quả thật đấu không lại.
Không biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị Trì Trì chém cho thế nào đây? Thật đau đầu.
"Triệu đại ca, Triệu đại ca!"
Thanh âm của Thôi Nguyên Ương từ xa vọng tới.
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn lại, thấy tiểu cô nương xách váy chạy vào hoa viên, nụ cười rạng rỡ, uyển chuyển như hồ điệp lượn giữa muôn hoa. Lúm đồng tiền của nàng còn kiều diễm hơn cả những đóa hoa hàm tiếu xung quanh.
Vì nụ cười này của nàng, mọi sự hy sinh đều đáng giá, phải không?
Không biết có nên cảm ơn Thôi Văn Cảnh không nữa, lão hồ ly giảo hoạt này xử lý mọi việc đâu ra đó, không khiến cho sự tình trở nên rối như tơ vò.
Chuyện tương lai, thật sự không còn sức để nghĩ nữa.
"Triệu đại ca!" Thôi Nguyên Ương vui vẻ chạy vào trong đình, dáng vẻ như muốn nhào thẳng vào lòng Triệu Trường Hà, nhưng rồi lại đột ngột dừng bước, vội vàng thắng gấp ngay trước mặt hắn, mặt đỏ bừng cúi đầu: "Cha ta nói, nói..."
Triệu Trường Hà không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng: "Mặc kệ ông ấy nói thế nào, ít nhất bây giờ ta không cần phải đi ngay, có thể ở lại làm khách vài ngày."
Thôi Nguyên Ương cúi đầu mân mê vạt áo: "Trong mắt cha ta, nếu ba năm sau đại ca không đạt được điều kiện, ngài ấy có thể danh chính ngôn thuận chấm dứt chuyện này. Nhưng ta... Ta biết Triệu đại ca tính tình kiên cường, đã nói ra lời ấy, chính là vì muốn leo lên Nhân Bảng, chứ không phải để tìm một lối thoát cho mọi người."
Triệu Trường Hà cười: "Chuyện này đâu phải ta muốn là được. Ngươi xem Nhân Bảng quá dễ dàng rồi."
Thôi Nguyên Ương cúi đầu thấp hơn, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Ta... ta cũng muốn nó thành hiện thực. Ta tin đại ca có thể làm được."
Lời này chẳng khác nào nói "Ta hy vọng huynh cưới ta", nhưng lại uyển chuyển và dễ đi vào lòng người hơn nhiều.
Triệu Trường Hà thở dài, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Ương Ương, ngươi có bao giờ nghĩ rằng, thật ra từ nhỏ ngươi chỉ ở trong nhà, chưa từng ra giang hồ, gặp gỡ quá ít người không?"
"Ý của Triệu đại ca là, Ương Ương chưa chắc đã thật sự thích đại ca, chẳng qua là vì lần này cùng nhau vào sinh ra tử nên nhất thời cảm động? Tương lai gặp được nam tử ưu tú khác, có lẽ sẽ quên mất đại ca?"
"Sao ngươi càng ngày càng không đơn giản thế? Đây là suy nghĩ vốn có của ngươi về chuyện tình cảm sao?"
"Bởi vì đêm qua có rất nhiều người đã nói đi nói lại những lời này với ta, nghe đến phát nhàm. Vốn tưởng Triệu đại ca là người phóng khoáng, ai ngờ cũng giống như đám tam cô lục bà kia."
Triệu Trường Hà bật cười.
"Có phải đã làm Triệu đại ca khó xử lắm không... Trong lòng Triệu đại ca, Ương Ương chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không có ý tứ kia. Cho nên mới nói những lời giống họ, muốn khuyên nhủ Ương Ương... Nhưng..." Thôi Nguyên Ương cuối cùng cũng ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta sẽ trưởng thành, sẽ khiến Triệu đại ca thích ta!"
Ánh mắt dịu dàng của thiếu nữ thật sự có thể biến sắt đá thành bùn nhão, tựa như từng sợi tơ mềm mại chậm rãi quấn lấy, siết chặt vào tim, vĩnh viễn không thể gỡ ra.
Triệu Trường Hà biết mình không gỡ ra được. Bất luận ban đầu có ý đó hay không, thì bây giờ đã có rồi.
Thì ra được một cô nương yêu mến và tỏ tình, lại có tư vị như thế này.
Lấy cái này ra để khảo nghiệm cán bộ, có bố ai mà chịu nổi!
Tâm tư hắn bay bổng, còn chưa biết mình đang nghĩ gì, miệng đã thốt ra: "Ương Ương không cần trưởng thành đâu, Triệu đại ca thích Ương Ương của bây giờ."
Thôi Nguyên Ương nở nụ cười, đôi mắt cong cong, rạng rỡ như ánh trăng. Sắc hương của hoa cỏ xung quanh dường như cũng lu mờ đi vài phần. Nàng vui vẻ kéo tay Triệu Trường Hà, thong thả dạo bước trong hoa viên, khẽ nói: "Ương Ương gặp gỡ nam nhân cũng không ít. Gia phụ có tên trên Thiên Bảng, các thúc bá thì người trên Địa Bảng, kẻ trong Nhân Bảng nhiều không kể xiết. Gia huynh mới hai mươi tuổi đã là Tiềm Long Bảng đệ tam. Gia tộc mấy đời thông gia, anh hùng hào kiệt gặp qua không ít, quần anh hội tụ. Vốn tưởng rằng anh hùng trong thiên hạ cũng chỉ đến thế mà thôi..."
Triệu Trường Hà không nhịn được mà tiếp lời: "Ai ngờ giữa đất trời này lại có một Triệu Lang, đúng không?"
Thôi Nguyên Ương ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, rồi bật cười khúc khích: "Đúng là không biết xấu hổ."
"Hừ hừ."
"Nếu Triệu đại ca muốn nghe câu này, vậy thì cứ cho là vậy đi, dù sao ý cũng tương tự."
"Này... Nghe qua loa lấy lệ quá đấy."
"Ta chỉ muốn nói, mặc kệ bọn họ ưu tú thế nào, mặc kệ Triệu Trường Hà có là tên thổ phỉ thô kệch ra sao, Ương Ương vẫn cứ tin tưởng huynh."
Thôi Nguyên Ương không nhìn hắn, ánh mắt long lanh dõi theo một con hồ điệp đang đậu trên đóa hoa bên cạnh: "Ba năm sau, nếu huynh không thể đạt được điều kiện đó, ta sẽ... ta sẽ cùng huynh bỏ trốn."
Cũng không biết tư thế hồ điệp ôm hoa đã gợi cho nàng liên tưởng đến điều gì, kết hợp với lời hẹn ước bỏ trốn, gương mặt nàng giờ đây đỏ bừng như ráng chiều.
Triệu Trường Hà không đáp lại, chẳng lẽ lại nói nếu ta không làm được, sẽ chờ nàng đến cùng ta bỏ trốn hay sao... cũng không tiện khoe khoang rằng mình chắc chắn sẽ làm được, như vậy thì quá cuồng vọng.
Nhưng giờ phút này, lý do để tu hành của hắn đã có thêm một mục tiêu nữa. Hơn nữa hắn biết, bây giờ việc tu hành sẽ không còn phải khổ sở mò mẫm một mình như trước. Thôi gia dù trong tối hay ngoài sáng chắc chắn sẽ trợ giúp. Đối với họ, đây là một khoản đầu tư, sẽ không để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Quả nhiên, ngay sau đó Thôi Nguyên Ương liền nói: "Ngụy huyện chỉ nằm trong phạm vi thế lực của nhà ta, Trương huyện lệnh cũng là người của nhà ta, nhưng đây không phải là Thanh Hà. Hôm nay phụ thân sẽ lên đường trở về, chuyện trong nhà vẫn chưa xử lý xong... Triệu đại ca hãy cùng chúng ta về Thanh Hà làm khách vài ngày đi. Trong nhà có một vài thứ muốn tặng cho huynh, lần này không được từ chối nữa đâu... Coi như là tạ lễ, cũng là lẽ thường tình."
Triệu Trường Hà cũng không khách sáo, gật đầu nói: "Ta cũng muốn đến Thanh Hà xem sao... Mặt khác, ta thấy lão hồ ly cha nàng đang tính kế gì đó. Kẻ bị hạ ngục kia tám phần không phải hung thủ thật. Có lẽ cha nàng đang diễn kịch để dụ rắn ra khỏi hang, mưu đồ một kế hoạch lớn hơn..."
Thôi Nguyên Ương giật mình, mở to hai mắt.
(Tác giả P/s: Đề cử truyện "Tĩnh Minh": Một kế toán viên thời hiện đại xuyên không thành Gia Tĩnh Đế trước khi đăng cơ. Hắn thông qua một phương thức khác để giải quyết "Đại Lễ Nghi", từ đó nắm chắc đại quyền, bắt đầu công cuộc phú quốc cường binh, tái tạo một Đại Minh hoàn toàn mới. Một tác phẩm lịch sử, quyền mưu hoàng đế văn chính thống rất đáng đọc.)
Đề xuất Bí Ẩn: Thần Cung Côn Luân - Ma Thổi Đèn