-Ba T lại thở dài: Thôi về đi con, từ từ tính. Kêu thằng K về chung. Ba muốn nói với hai đứa một lần dứt điểm.
-T cũng sợ vì trước giờ ba chưa nổi giận như thế đáp: Dạ con về liền.
Tôi sợ hãi, kiểu này chắc mình bị làm thịt viên mất. Cứ tần ngần giờ nên chuồn hay làm anh hùng, thôi vì T đang cần tôi chung vai nên đành cùng em về.
Tôi ráng đi thật chậm để có thêm thời gian sống… Vừa đi vừa hỏi em
-Tôi: T? Anh hỏi câu này nãy giờ anh để trong lòng.
-T quay đầu trả lời: Hỏi đi anh.
-Tôi: Sao ba em là anh sao gọi là anh Năm, trong khi chú Hùng lại là anh Tư?
-T cười thật tươi rồi dừng xe, ngoắc tôi lại gần: Anh hứa bí mật nhé. Nói ra ba em giận đấy.
-Tôi gật đầu: Được!
-T kể: Hồi bé. Do ba em yếu ớt, gầy hơn chú Tư. Mà hồi xưa trong xóm bọn trẻ phá phách, quậy thì chú Tư luôn đứng đầu trò… còn ba em chỉ đi theo.
Ngoài ra, chú Tư hồi ấy lại to con, khỏe và mạnh nhất nhóm. Nên bọn trẻ thời ấy cứ lầm tưởng chú Hùng là anh ba em nên đặt tên thế luôn.
Còn bác Hai và bác Ba… nghe bảo mất khi còn nhỏ đó anh.