Tôi và T cùng im lặng rồi về nhà. Cái cảm giác đầu tiên là sát khí phát ra từ ba T và cảm giác khó chịu của má T.
Còn chú Tư thì cứ cười cười, lại lắc đầu rồi lại gật làm tôi loạn càng thêm loạn.
Vừa thấy T vào nhà thì má T luôn là người chạy ra trước, ôm T rồi trách, còn ba T vẫn mặt hình sự nhìn chằm chằm tôi.
-Ba T nhìn T lên tiếng: Con T lại đây. Giờ nhiều người ba chỉ muốn nói một câu.
Chuyện hai đứa yêu đương ba cấm nhưng vì thằng K có công giúp ba nên ba bỏ qua tội gây ý định cho con đi bụi.
Ba nhắc lại lần nữa nếu con bỏ đi vì bất kì lý do gì thì từ nay đừng về nhà.
-Rồi ba T qua tôi: Chú cám ơn cháu. Dù giận nhưng chú bỏ qua cho cháu vì giúp chú tìm được con chú.
Còn vụ yêu cầu hồi nãy để chú xem xét lại và để ngày nào rảnh bàn lại.
-Chú Tư lên tiếng: Anh! Anh mất mặt quá. Đã hứa với trẻ con mà anh lại chối, phủi tay nhanh vậy sao?
-Chú Năm nắm chặt tay tức tối: Đây là chuyện nhà tôi, không phải nhà chú.
-Chú Tư: Em thấy anh không thay đổi gì? Vẫn kiểu nhát như xưa, anh lớn rồi đàn ông đi.
Như em là em đồng ý vụ tụi nó tới nhưng nếu ảnh hưởng việc học không cần anh ra tay. Em cũng ra tay, anh suy nghĩ đi.
-Chú Năm bực tức bước vào nhà: Được! Anh chấp nhận. Hậu quả ra sao thì anh tìm nó tính sổ.
-Chú Tư gật đầu: Thế mới đúng chứ anh. Lâu lâu thấy anh quyết định nhanh đấy.
Rồi chú quay qua cả đám: Giải tán, mai chủ nhật tính lại. Còn giờ khuya rồi, ai cũng mệt về nhà thôi.