Logo
Trang chủ

Chương 10

Đọc to

Em lấy quyển captain order của mình rồi lon ton nhảy ra khu B. Chu cha mạ ơi, có hơn 5 khách mà ổng kêu đông như "cha chết". Nhưng mà thôi kệ, thoát kiếp dọn đồ dơ thế là vui. Với lại ra lấy order cho khách là cơ hội kiếm tiền tip nhiều hơn. Mà tiền tip thì em đã đề cập ở phần trước rồi, vô cùng cám dỗ các bác ạ.

Cách phục vụ ở Square One là như thế này: khách vào, hostess sẽ chào và dẫn khách vào bàn đã đặt, mời xem menu. Bồi sẽ đứng cạnh, hướng dẫn menu trình bày như thế nào, giới thiệu món nào ngon, món nào "hơi hơi ngon". (Nhà hàng tuyệt đối không chê đồ mình dở nhé các bác, "áo đen" nó nghe là nó chửi cho bỏ mẹ luôn đấy).

Sau khi gợi ý đồ ăn xong, sẽ đến phần rượu. Ấy chà, rượu vang, cái sự sung sướng của cuộc đời em. Và phải chờ đến tận cái đêm nay, em và lão "áo đen" mới phát hiện ra: thật sự em rất mát tay trong việc bán rượu kèm đồ ăn. Một bữa ăn thông thường tại nhà hàng của người phương Tây thường sẽ uống 3 loại rượu khác nhau, từ khai vị, rượu cho món chính, đến cuối là rượu cho món tráng miệng. Mà đó chỉ là thông thường thôi, nếu bữa ăn đó của một gia đình giàu sang quyền quý hoặc mang tính trịnh trọng, số lượng rượu có thể tăng lên 6 loại hoặc nhiều hơn: mở đầu là loại rượu ngọt bất kỳ cho khoảng thời gian ngồi nói chuyện phiếm, sau đó đến rượu cho món khai vị, đến rượu tẩy mùi (em không biết phải dịch sao cho đúng, người Tây giữa món khai vị và món chính thường sẽ uống một loại rượu nào đó có vị "flat" - cái này cũng không dịch được - để tẩy mùi vị của món ăn trước đi), đến rượu cho món chính, đến rượu cho món tráng miệng, rồi đến rượu trợ giúp tiêu hóa (các bác cứ google "digestif").

Tại sao rượu lại quan trọng với bồi bàn vậy? Vì hầu hết, nếu bồi chọn đúng chai rượu ngon, hợp với vị giác của khách, thì tỷ lệ ăn tip là max 100%. Nhưng nhỡ số nhọ dính chai không hợp với vị giác của khách thì phản dame hơi bị cao. (Cái định mệnh chứ, ngàn thằng khách là ngàn cái lưỡi, mỗi thằng uống nói một kiểu nên không có công thức chung).

Sau khi chọn xong rượu, bồi sẽ ghi lại hết những thứ khách yêu cầu và chuyển vào cho bếp. Canh thời gian, mang đồ ăn kèm rượu ra, canh chừng châm nước, châm rượu, xem khách có đòi hỏi thêm gì không mà đáp ứng. Cứ thế cho đến hết bữa ăn và tính tiền.

Cơ bản là thế. Đêm đó, em nhớ là em đứng đầu nhà hàng về "up" rượu (việc gợi ý bán một thứ gì cho khách được gọi là up-selling, gọi tắt là up). Nhọ thay, vẫn không có thêm đồng tip nào.

Đề xuất Tiên Hiệp: Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN