Khách vắng, nhân viên lại đâm chọt lẫn nhau.
Có thể nhiều người cho rằng điều đó là xấu, nhưng thực ra đó chỉ là một khía cạnh của vấn đề. Những người "áo đen" (ám chỉ cấp quản lý hoặc người có quyền hành) thường tận dụng mùa thấp điểm để "chọn gà", tức là chọn lọc nhân viên. Họ ưu tiên những người làm việc giỏi và ít gây chuyện, điều này có vẻ buồn cười nhỉ. Đến khi nghỉ việc, tôi mới được những người "áo đen" truyền lại bí kíp này.
Thành thật mà nói, dù "áo đen" có khắc nghiệt, họ lại khá công tâm trong việc lựa chọn. Họ không dại gì thăng chức cho một kẻ suốt ngày đi nói xấu người khác, vì khả năng cao kẻ đó sẽ lại quay sang nói xấu chính họ sau này. Hơn nữa, bản thân "áo đen" cũng có những cuộc đấu đá nội bộ riêng, họ không có thời gian để xen vào những mâu thuẫn của nhân viên. Ai càng nói ra nói vào nhiều càng bị ghét.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là im lặng sẽ mang lại lợi ích. Quy luật ở đây rất rõ ràng: những kẻ láu cá, khôn lỏi bị ghét, nhưng những kẻ ngu ngơ mới là những người gặp hậu quả nặng nề. Im lặng giả ngu là cách tốt để tránh rắc rối, nhưng đôi khi cũng phải biết cách phản đòn lại những kẻ đang hãm hại mình để "áo đen" thấy rằng mình không hề ngu ngốc.
Nhiều lần tôi bị người khác "chọt", chủ yếu là những nhân viên làm công nhật, những người có chung hoàn cảnh cơm gạo với nhau. Họ thường tự cho mình là hay, thấy tôi im lặng thì tưởng tôi ngu. Sau vụ đòi xin "cha phó tổng" (ám chỉ xin nghỉ việc), có tin đồn tôi sắp bị đuổi, nên họ càng chủ quan.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn