Phương pháp "chém" phổ biến nhất (tôi sẽ dùng từ này từ giờ vì chúng tôi quen miệng gọi như vậy) là bày vẽ cách làm sai rồi đi mách "áo đen". Tuy nhiên, cách này chỉ hiệu quả lần đầu hoặc đối với những người thực sự ngu ngốc mới mắc sai lầm lần thứ hai. Tiếp theo là họ rủ nhau đi nhậu, rồi dùng máy ghi âm. Các bạn có thể thắc mắc tại sao những người làm trong ngành dịch vụ cao cấp lại thích đi nhậu đến vậy, giờ thì đã biết lý do rồi đấy. Rượu vào lời ra, ai mà biết được chúng ta nói gì khi say. Còn với các bạn nữ, ngoài việc "chỉ đểu", họ còn có chiêu "quỳ gối" (những ai thích xem phim JAV sẽ hiểu). Tôi công nhận chiêu này có sức sát thương cực lớn, nếu thực hiện đúng lúc có thể đạt hiệu quả tối đa, giúp họ được lên chính thức chỉ trong vòng một tháng. Đó là lý do tại sao các bạn nữ trong nghề này lại thăng tiến nhanh chóng.
Nhưng có lẽ số tôi may mắn hay sao ấy, đi đâu cũng được "che chở". Dù túng thiếu, không quen biết ai, nhưng sau này "áo đen" nói với tôi rằng: "Mày thật thà một cách nguy hiểm". Lúc đó, tôi được đưa vào danh sách chờ lên chính thức mà không hề hay biết. Tuy nhiên, để được lên chính thức, tôi phải sống sót qua mùa thấp điểm này đã.
Để hạn chế việc đấu đá, "áo đen" đã giảm giờ làm của tôi xuống còn 2 tiếng mỗi ngày, chỉ làm vào buổi sáng. Sau đó, tôi lau dọn xong đồ dùng rồi về. Một tuần làm 14 tiếng, ít lên khách sạn hơn đồng nghĩa với việc ít tiếp xúc với các nhân viên khác, ít chuyện để đấu đá hơn. Khoảng giữa tháng 8, tôi được nghỉ hẳn một tuần do ít khách. Nhưng trớ trêu thay, bà "áo đen" kia lại đột ngột gọi tôi đi làm chỉ sau 4 ngày nghỉ. Tôi cũng thật ngốc nghếch, không hỏi rõ bà ấy làm bao nhiêu ngày. Cuối cùng, tôi lên làm đúng một ngày rồi lại bị cho nghỉ tiếp một tuần nữa. Thật bực mình. Tháng 8 đó, tôi nhớ mình chỉ làm được khoảng một tuần, còn lại là nghỉ không lương.
Các bạn biết đấy, làm ít đi thì ít gặp rắc rối hơn, nhưng bù lại, tiền bạc lại trở thành nỗi lo lớn. Có những lúc tôi túng quẫn đến mức phải đi phát tờ rơi kiếm vài chục ngàn để ăn cơm qua ngày (chính xác là 50 ngàn đồng để đủ ăn hai bữa cơm). Tiền làm ra chỉ đủ để sinh tồn, giải trí trở thành thứ xa xỉ. Có lần đi phát tờ rơi xong, nhận tiền mua cơm về nhà, vừa ăn vừa khóc (tôi trốn trong phòng khóc một mình, chứ ai nhìn thấy thì nhục chết). Tôi không khóc vì mệt mỏi, mà chỉ là vừa ăn tô cơm vừa cảm thấy mình như một kẻ thất bại, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bữa cơm ngày đó ăn đắng nghét.
Đề xuất Voz: Yêu Thầm Chị Họ