Sau đó phải ép chặt cà phê vào cần. Lý thuyết là ép với lực tầm 15 kg, nhưng tôi thề, éo có thằng nào ép chuẩn được khoảng đấy lực vì nó phụ thuộc vào nhiều thứ như cái cục kim loại ép (trong đấy gọi là pusher), cà phê hôm ấy đã để bao nhiêu ngày, cái đứa pha mập hay còi, hay thậm chí là cái đứa pha hôm ấy nó bệnh hay khỏe. Nói tóm lại là ép đủ là đủ.
Bước ba là gắn cần vào máy và bấm nút, ngay sau đó là đua với cái máy đánh bọt sữa. Đánh bọt sữa là cái đoạn dễ điên nhất. Bọn barista nó đánh bọt bằng cái vòi nước nóng đẹp lắm, bọt mịn và đều như kem bông ấy, trong khi cái đậu xanh nó, mình đánh mãi mãi mãi mà sữa nó ếu có bọt, hoặc nếu có thì giống như "Mày súc miệng bằng sữa rồi nhổ vào đúng không?" - nguyên văn lời bà barman.
Tiếp đến là đổ bọt vẽ hình. Cái này tôi mạn phép không nói nữa vì tôi thề, tôi vẽ được mỗi trái tim thôi. Không dám "múa rìu qua mắt thợ" (biết đâu trên forum có barista nằm vùng sao).
Công sức cặm cụi nghe bà ấy chửi cuối cùng cũng cho kết quả sau khoảng 1 tháng. Hôm đó vắng khách, như thường lệ, tôi mò lên quầy bar kiếm việc, quầy trống trơn. Định mệnh, quầy bar trống ở PHS thường là biểu hiện bất thường. Một là barman điều đi hỗ trợ outlet khác đang đông khách, hai là đang chuẩn bị để huấn luyện barman mới. Đợt đó tôi dính cả hai. Bà ấy bị điều đi nhà hàng Opera, nghe đâu có tầm 500 khách đang "hiếp" cái nhà hàng. Cùng lúc đó, trên quầy bar đang chuẩn bị set up để huấn luyện cho đám barman toàn khách sạn thi barista châu Á – Thái Bình Dương gì đó. Thực ra thì sau này mới biết thông tin về đám đi thi, chứ hôm đó chỉ biết là set up quầy bar chứ có biết con mịe gì đâu.
Set up quầy bar cho làm cà phê biểu diễn hả? Ừ thì set up, có ngán bố con đứa nào đâu (thực ra là do không biết cái đám đứng đó là ai, chứ biết chắc im mẹ nó chứ đâu dám "múa rìu qua mắt thợ"). Các bác hình dung cảnh một thằng bồi bàn công nhật, lăng xăng lục lọi quầy bar, biết rõ từng vật dụng để đâu, lau chùi sắp xếp liền tay liền chân, thậm chí còn vui miệng hỏi đám barman còn lại "Any coffee? Vietnam or Italiano?". Đó, hình ảnh của tôi sáng hôm đó là vậy. Khi tôi hỏi cà phê, một vài người gật đầu, uống cả espresso và cappuccino. Tất nhiên tôi làm chứ, tính tiền mà, tội gì không bán. Tôi làm xong thì vừa lúc Giám đốc bộ phận tới. Ông ấy nhìn tôi rồi hắng giọng (đoạn này tôi viết dựa trên đại ý thế, chứ lâu quá tôi không nhớ chính xác tôi với ông ấy nói những gì nhé):
Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô