Logo
Trang chủ

Chương 29

Đọc to

Hehehe, bây giờ nghe lại thì thấy lúc đó tôi thật nhỏ nhen, nhưng vào thời điểm đó, tôi thực sự rất vui. Bởi vì tôi là nhân viên phục vụ duy nhất kiểm soát được quầy bar, pha được cà phê kiểu Ý và một vài loại đồ uống khác. Thời gian tiên phong của tôi tại quầy bar vô tình mang lại cho tôi một đặc quyền hiếm có, được phép lên hỗ trợ quầy bar bất cứ khi nào đông khách (nhưng nhà hàng phải vắng hoặc không quá đông). Tình trạng này kéo dài đến tận ba tháng sau khi tôi được lên chính thức, mới có một nhân viên phục vụ khác được phép lên quầy bar, nhưng anh này là bạn của tôi, và sau này anh ấy trở thành bartender nên chúng ta không tính vào đây.

Làm việc với “anh” H rất vui, chỉ có điều là hay bị mắng mỗi khi khách đông, mà không chỉ có anh ấy mắng, tôi cũng mắng. Cả hai chúng tôi la lối ỏm tỏi cả cái quầy bar. Khu vực quầy bar của nhà hàng khá nhỏ, chắc chỉ khoảng hơn 20m2. Vì quá nhỏ nên việc khách quá tải là chuyện thường thấy. Mỗi khi khách đông, tôi thường thấy “anh” H đi như vũ bão từ quầy bar xuống, mặt mày hằm hè và hỏi tôi:

“Anh” H: Êu, rãnh không?
Tôi: Max rãnh. (mặt hớn hở - tôi thích quầy bar lắm)
“Anh” H: Lên mày.

Thế là cứ thế lên, lên và lên.

Đề xuất Tiên Hiệp: Long Phù (Dịch)
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN