Trong hầu hết các ca làm việc, tôi sẽ chủ yếu pha cà phê, các loại soda pha với nước trái cây (mà các bạn vẫn hay quen gọi là soda kiểu Ý). “Anh” H sẽ lo cocktail, rượu mạnh, rượu vang các loại. Cái quầy bar thì bé, khách thì đông. Hai con người chạy tán loạn vừa lấy order, vừa làm đồ uống, vừa lấy đồ ăn (khách uống rượu thường gọi đồ ăn nhẹ, mỗi lần như vậy tôi lại xuống bếp mang lên, vẫn là nhân viên phục vụ mà), vừa phục vụ… Khi khách đông thì nhân viên hay bartender như nhau cả thôi, ít ai để ý đến chuyện ăn nói chữ nghĩa. Các bạn sẽ thấy bình thường anh ấy và tôi hay xưng hô "chị - em" (sau đợt giám đốc bộ phận khen, anh ấy không còn xưng "mày - tao" mà chuyển sang "chị - em", nhưng đông khách một cái là các loại danh xưng đủ mọi hình thức sẽ được tuôn ra từ cả hai phía, từ "mày - tao", "chị - em", rồi tên, rồi "cưng", rồi "honey", rồi "má - ba", rồi "cô - tôi", "ông - bà", "em yêu - anh yêu"… đủ cả.
Để tôi minh họa cho các bạn một đoạn hội thoại thường thấy như sau:
Anh ấy: Cà phê đâuuuuuuu?
Tôi: Xong rồi má ơi.
Anh ấy: Mày làm cái gì lâu quá vậy hả? Còn soda nữa?
Tôi: Đang ép cam, má nói 2 phút lên thì con 2 phút lên chứ sao?
Anh ấy: Ông nội ơi, con bảo 2 phút lên là con lên, ông phải lên trước chứ.
Tôi: Ô hay, bà troll tôi à, nói thế ai mà hiểu?
Anh ấy: Anh yêu, anh mà không lên được trong 2 phút nữa là tôi cắt cổ anh.
Tôi: Honey bạo lực vậy, cưng làm anh sợ, lên rồi đây.
Bla… bla… bla…