Đại khái là như vậy đó các bạn.
Cuối buổi làm việc, chạy xong mệt lòi kèn, dọn cái quầy còn làm biếng chứ đừng nói là dọn cả nhà hàng. Sau giờ làm, chúng tôi thường đi nhậu, ngày đó tôi hay đi nhậu chung với “anh” H sau giờ làm. Có nhiều lần chỉ có hai đứa, nhậu ngà ngà cũng tà lưa lắm các bạn, cũng xích lại gần nhau, tựa vai nhau, kể chuyện nhà chuyện gia đình. Anh ấy nhậu say hay có thói quen bung hai cúc áo sơ mi trên, nhìn cũng ngọt nước lắm ạ. Nhưng mà ngày đó tôi ngu lắm, tôi vẫn chưa biết đến khái niệm "phi công trẻ", mà có biết chắc cũng chả dám làm (hồi đó nhát thấy mịe, chứ không có như bây giờ đâu). Anh ấy kể chuyện gia đình cũng có nhiều bất trắc, cha mẹ không hạnh phúc, lại hay bạo lực gia đình. Một cô gái chuyên làm bar, trưởng thành từ quán bar ngập ngụa khói thuốc và rượu, rồi bước lên tàu, đi xa một thân một mình, nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn giữ được sự vững vàng trong lòng để không sa ngã. Tôi thích anh ấy một, nể anh ấy mười. Thích anh ấy thế chứ để bụng thôi, nói ra chắc anh ấy đánh chết.
Tháng 10 lúc đó có thể nói là giai đoạn vui nhất trong đời nhân viên phục vụ, quả ngọt lúc nào cũng đến vào cuối mùa, sau nhiều cực khổ. Cuối tháng 10 năm đó, một người mặc áo đen gọi tôi vào phòng làm việc để nói chuyện riêng, có mặt đủ cả ba người mặc áo đen. Sau vài câu thăm hỏi xã giao vớ vẩn, họ đi thẳng vào vấn đề (phong cách Hyatt vẫn luôn thế, nhanh gọn, không lòng vòng). Quản lý nhà hàng đưa một tờ giấy có đóng dấu logo của Hyatt.
Tờ giấy ghi “Probation Letter”.
Tôi sẽ được đề bạt vị trí nhân viên chính thức.
Hẹn các bạn lần tới nhé, mỏi tay quá rồi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Giới Hệ Thống Cửa Hàng (Gemini)