Logo
Trang chủ

Chương 32

Đọc to

Tháng 12 năm 2010, mùa cao điểm.

Gần hai tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi nhận được "Thư Thử Việc". Ban đầu, tôi cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng không, hoàn toàn không. Thật ngây thơ làm sao.

Áp lực từ "áo đen" không hề giảm đi mà còn tăng lên. Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất lại đến từ những nhân viên thời vụ đã không có cơ hội trở thành nhân viên chính thức lần này. Họ bất hợp tác một cách chưa từng thấy, khiến tôi nản lòng. Điều đáng nói là "áo đen" và những nhân viên chính thức khác cũng chẳng nói gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, dường như họ đã quá quen với việc này. Lão Đồng đã nói:

"Kệ họ, mai mốt chán rồi thôi."

Nói thì nói vậy, nhưng cảm giác nhìn nhau như kẻ thù thật không dễ dàng chút nào. Tôi thề, có những lúc tôi chỉ muốn xông vào bóp cổ họ cho chết đi. Nhưng điều đó lại khiến tôi nhớ lại bản thân mình trước kia, lúc tôi đột nhiên trở nên hằn học với thằng T khi mất đi vị trí chính thức vào tay nó. Âu cũng là nghiệp báo vậy.

Một vài khách hàng, khi nghe tôi nói, thường không tin. Họ hay bảo: "Vớ vẩn, làm bồi bàn thì có gì mà ghê gớm mà phải tranh giành đến thế?" Ừ thì cũng không trách họ được, họ không ở trong nghề, nên họ không hiểu cũng chẳng có gì lạ. Hãy nhìn một chút về các quyền lợi của nhân viên chính thức để các bác có thể dễ hình dung tại sao những người thời vụ kia lại "mặt sưng mày xỉa" với tôi thế.

Đề xuất Voz: Gái ở cạnh nhà
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN