Logo
Trang chủ

Chương 35

Đọc to

Không một ai dám tự nhận mình hoàn toàn tự tin vượt qua giai đoạn này. Sẽ có những lúc các bác cảm thấy áp lực đến cùng cực. Áp lực vì sự mệt nhọc hàng ngày, áp lực vì không thể chia sẻ khó khăn của mình với người khác. Chia sẻ với ai bây giờ? Với "áo đen" ư? Hay với đám thời vụ đang hằm hè mỗi ngày? Chỉ có một thứ duy nhất tạo hy vọng để đám dân "cơm gạo" tỉnh lẻ như tôi bám vào và tiếp tục phấn đấu ngày này qua ngày khác, đó là hợp đồng chính thức 2 năm, cái hợp đồng hứa hẹn mức thu nhập 10 triệu để tôi có thể ổn định cuộc sống và cho cả tương lai nữa.

Tháng 12 là tháng đông khách nhất trong giai đoạn trước Tết. Gần lễ Giáng Sinh nên khách châu Âu và châu Mỹ ghé rất thường xuyên. Nhà hàng gần như đông kín 7 ngày/tuần. Khách muốn ăn phải đặt trước bàn từ 1 đến 2 tuần mới có chỗ. Thường giai đoạn này, nhân viên không được nghỉ dài ngày để chuẩn bị cho sự kiện đỉnh trong tháng là lễ Giáng Sinh 24/12. Khoảng thời gian trước Giáng Sinh bao giờ cũng căng thẳng, vì các sếp to rất hay đi kiểm tra tay nghề của nhân viên, kiểm tra cả ngoại hình (trong đó hay gọi là kiểm tra grooming) như đầu tóc, giày dép, quần áo, móng tay, móng chân (với các bộ phận mang giày hở ngón)... Nhân viên thường bị đốc thúc trang trí lại nhà hàng, sửa soạn vật dụng cho lễ Giáng Sinh.

Đêm 24/12 cực kỳ đông khách. Năm nào cũng đông mà năm nào cũng như năm nào. Bên ngoài, khách đứng xếp hàng rồng rắn chờ bàn. Quầy bar như bãi chiến trường. Khách gọi đồ, khách ăn, khách order, khách tính tiền loạn cả lên, giống một quán nhậu hơn là một quầy bar. Dưới nhà hàng cũng chẳng khá hơn là mấy, vì bán alacarte nên bọn tôi vừa phải order, vừa phải canh đồ ăn, vừa dọn bàn. Bình thường tôi vẫn hay có quyển sổ ghi order (captain order), nhưng đêm đó chẳng ghi chép cái vẹo gì hết. Ra hỏi khách ăn gì, xong nhẩm nhẩm order của khách trong đầu, cố mà nhớ, rồi chạy ra máy nhập order, rồi xông vào bếp la lên ỏm tỏi báo có order (bếp khi đông nó ít để ý máy tính lắm, mình phải gào lên nó mới biết). Nếu có ai nhìn bọn tôi hôm ấy sẽ tưởng là bọn tôi đang chửi lộn hay cãi nhau. Đủ thứ ngôn từ được phát ra từ dưới bếp lên tận quầy chuẩn bị đồ: "ĐM, ĐM, fuck, shit, chết dẫm, chết tiệt, con cặc... bla bla bla..." Những ngày như thế, bồi và bếp như hai chiến tuyến. Sẽ rất thường thấy cảnh thằng bồi Việt Nam chỏ mồm gào lên với bếp: "Where is my fucking food? Table 24've waiting for 40 mins for their fucking beef." Và thằng bếp trưởng người Úc sẽ phản pháo tục tĩu không kém: "Stop fucking yell out. You're not fucking helping." Chửi bới vậy thôi, chứ đến lúc chuông báo Giáng Sinh là cả đám lại ôm nhau "Merry Christmas", bật champagne mời nhau loạn xạ, vui lắm.

Đề xuất Voz: Magic The Gathering: Từ Rút Đến Tarmogoyf Bắt Đầu
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện