Thường thì sau buổi làm, bọn tôi sẽ đi nhậu.
Nhưng đêm đó tôi không nhậu.
Hết giờ làm, "áo đen" gọi tôi vào phòng. Họ chìa cho tôi một cái phong bì khổ A4. Lão "áo đen" nói bởi ngày hôm nay hơi đặc biệt nên họ muốn để dành nó tới giờ. Tôi lờ mờ nhận ra cái phong bì đó đựng cái gì rồi các bác ạ, nhưng chả hiểu sao tay tôi run run lúc tháo nó ra. Bên trong là bản hợp đồng chính thức 2 năm với vị trí phục vụ. Tôi chính thức được nhận vào làm với đầy đủ quyền lợi.
"Áo đen" vỗ vai rồi nói với tôi: "Chúc mừng, em đã đạt được thành quả bước đầu tại Hyatt. Cố gắng phấn đấu nhiều hơn." Tôi không nói gì hết. Ông ta nhìn tôi cười cười: "Thôi về nghỉ đi, mai còn làm." Tôi đoán chắc ông ta đã gặp trường hợp phản ứng như tôi rồi. Tôi trả lại bản hợp đồng cho ông ta sau khi ký rồi ra về.
24/12/2010, tôi được lên chính thức. Tôi vẫn nhớ tháng đó tôi được trả 2,3 triệu, tháng lương cuối cùng của đời nhân viên thời vụ.
Tôi thay đồ rồi lao ra đường, tự nhiên tôi khóc. Không biết tại sao nữa, khóc không kìm được. Chỉ biết là mọi người lúc đó đi chơi Giáng Sinh ai cũng vui, chỉ có tôi vừa bước giữa biển người vừa khóc. Bước một mạch ra bờ sông Sài Gòn, cứ đứng đó mà khóc rấm rứt, kệ bà cha ai muốn nhìn thì nhìn.
Các bác trên này có ai coi phim "The Pursuit of Happyness" của Will Smith đóng không? Cảnh cuối cùng khi Will được nhận vào làm ở công ty, anh lao ra đường, mắt rớm nước, tay ôm đầu, quay đi quay lại giữa dòng người mà không biết nói với ai điều hạnh phúc đang nổ tung trong đầu anh ta. Tôi đó các bác, gần giống vậy đó.
Đề xuất Voz: Nếu tôi nói nhớ, em có ngoảnh lại