Khu vực bếp có 4 quầy: quầy chế biến món Việt nằm ở đầu nhà hàng, tiếp đó là quầy chế biến món lạnh – salad, đối diện là quầy bếp tráng miệng (dessert), và cuối cùng là bếp nướng kiểu Âu. Khách hàng thường thích ngồi gần các quầy bếp để xem đầu bếp làm việc, nhưng càng ngồi gần bếp thì càng dễ "nghe chửi".
Việc nhân viên phục vụ vào bếp "giao lưu" thực ra không phải là chuyện hiếm, mục đích tối cao của hoạt động này là vì "cái bụng", tức là trao đổi đồ ăn vụng với nhau. Nhân viên bếp ở Hyatt rất thích rượu vang, có lẽ do môi trường làm việc hàng ngày phải nướng thịt bò, mà thịt bò nướng kiểu Âu thì thường phải đi kèm với rượu vang mới ngon. Bên ngoài nhà hàng, nhân viên phục vụ và quầy bar có rất nhiều rượu vang, nhưng lại thiếu đồ ăn, thật là trớ trêu. Dĩ nhiên, hai bên đều có thứ mà bên kia cần. Cứ thế, chương trình "đổi dầu lấy lương thực" diễn ra hàng đêm.
Nói tôi "mò vào bếp" thì hơi quá, các bạn ạ. Chủ yếu là tôi đứng ở rìa ngoài, phụ giúp cắt bánh mì, múc các loại sốt, sắp xếp đĩa ăn. Thỉnh thoảng, khi bếp quá bận, họ sẽ đưa đĩa ra cho tôi trang trí. Nhờ vậy, tôi đỡ phải dùng chân tay nhiều, thay vào đó là "chém gió" với nhân viên bếp. Dần dần, tôi thuộc hết thực đơn, không chỉ vậy, tôi còn biết thành phần cơ bản của mỗi món ăn là gì. Việc thuộc thành phần của mỗi món ăn ở đây cực kỳ quan trọng. Bởi vì 90% khách hàng người nước ngoài, đặc biệt là những người giàu có, họ thường bị dị ứng với một thành phần nào đó trong món ăn. Tôi không hiểu sao họ lại thế. Người Việt Nam khi ăn thì tuyệt đại đa số không bị dị ứng, cùng lắm thì chỉ bị mẩn ngứa nhẹ trong vài giờ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngã Dục Phong Thiên