"Tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt" - câu nói ngàn năm trước đến giờ vẫn không sai.
Nói về trang bị khi đi làm, ở PHS, nhân viên được chu cấp gần như mọi thứ, đi làm chỉ việc mang cái mạng theo. Phái nữ có thể mang theo đồ trang điểm, còn cánh mày râu chúng tôi thì chỉ có mỗi chai gel vuốt tóc. Quần áo sẽ được may đo vừa vặn với từng người, không phải đồ mua đại trà ngoài chợ. Phòng Nhân sự sẽ mời thợ may (hồi đó là nhà may Chương) đến đo riêng cho mỗi nhân viên hai bộ đồng phục. Bao nhiêu nhân viên là bấy nhiêu bộ. Cứ sáu tháng mới đo một lần, nếu ai tăng cân quá nhanh (dân nhà hàng là trường hợp hay gặp nhất), sẽ bị nhắc nhở, yêu cầu giảm cân. Nếu không giảm được thì sẽ bị chuyển xuống làm tạp vụ, còn không chấp nhận thì nghỉ việc.
PHS chu cấp đầy đủ mọi thứ, từ quần áo, giày dép, kẹp tóc (cho nữ), dây nịt (cho nam), đến những vật dụng nhỏ nhặt nhất như tất (vớ) cũng đều do công ty phát. Nhìn từ bên ngoài, bạn sẽ thấy dàn nhân viên của PHS đều tăm tắp, đồng nhất và rất đẹp, đặc biệt là nhân viên nữ.
Nói vậy để thấy, hầu hết nhân viên ở đây đều có ngoại hình ưa nhìn. Bản thân tôi tuy không quá xinh đẹp nhưng nhờ tập tạ nặng nên khi mặc đồng phục trông cũng khá ổn, vuốt chút keo lên tóc thì trông cũng không đến nỗi tồi tệ. Ở những bộ phận ít tiếp xúc với khách hàng (tạp vụ, dọn phòng...), ngoại hình ở mức tạm được. Còn ở những bộ phận buộc phải tiếp xúc thường xuyên với khách (Lễ tân, Sale, Quản gia, Nhà hàng, Spa...), ngoại hình được đề cao gần như là yếu tố quyết định.
Tuy nhiên, trong đời, cái gì càng đẹp thì càng ẩn chứa nhiều điều phức tạp. Nhân viên làm PHS, đặc biệt là dân nhà hàng, gần 9/10 là những người thâm hiểm. Họ sẵn sàng dùng thủ đoạn, chơi xấu, lừa gạt nhau để leo lên vị trí chính thức. Nam thì bày trò hãm hại, giấu nghề, mách lẻo với cấp trên khi người khác mắc lỗi. Nữ cũng vậy, nhưng còn có một chiêu thức khác mà tôi đoán các bạn nam đều hiểu đó là gì.
Đề xuất Voz: Wǒ ài nǐ